Affichage des articles dont le libellé est Tha Thứ. Afficher tous les articles
Affichage des articles dont le libellé est Tha Thứ. Afficher tous les articles

jeudi 9 mars 2017

THA THỨ


THA THỨ

Có một phụ nữ Mỹ gốc Do Thái tên là Ross Price đã bị Đức Quốc Xã giam giữ tại trại
Robincaz và sau đó chuyển đến trại Darkham. Năm 1945, khi quân đội đồng minh giải phóng
Âu Châu, Ross Price được may mắn còn sống sót và định cư tại Hoa Kỳ. Bà Ross Price
vẫn luôn nhớ đến những năm tháng đầy kinh hoàng ở trại tập trung.

Một đêm Giáng Sinh nọ, bà không thể tưởng tượng được rằng, chính những người lính
Đức và các cai ngục mừng lễ Giáng Sinh một cách vui vẻ trong những bài hát của họ có
 tên của Đấng Cứu Thế mà dân Do Thái hằng mong đợi. Bà tự nghĩ, vị cứu tinh mà
Thiên Chúa đã hứa cho dân tộc bà, Ngài đang ở đâu, sao Ngài không đến tiêu diệt quân
tàn bạo dã man kia?

Thế rồi năm 1980, người ta mời bà đến Berlin để phát biểu nhân một cuộc tập họp để lên
 án Đức Quốc xã. Sau khi qùy gối cầu nguyện lâu giờ, người đàn bà đã nhận lời. Năm 1981,
 bà đã có mặt tại chính sân vận động Berlin. Trước một cử toạ gồm 40 ngàn người, bà Ross
 Price đã kể lại chuỗi ngày của bà trong các trại tập trung. Kết thúc chứng từ, bà trích đọc lời
tiên tri Isaia 53: "Đẹp thay những bước chân người sứ giả đã loan báo Tin Mừng... Chính
 những nỗi khổ đau của chúng tôi mà Người đã gánh chịu, và Ngài đã hiến thân chiu chết
và đã bầu cử cho những tội nhân."


Bà Ross Price thuật lại rằng khi bà trở về chỗ ngồi thì có một số người đến gần bà bằng
một giọng rất cảm động van xin bà như sau:


- "Chúng tôi chính là những người canh tù tại các trại tập trung. Bà có thể tha thứ cho
 chúng tôi không?"


Bà Ross Price trả lời trong nước mắt:


- "Nếu Thiên Chúa đã tha thứ cho tôi bằng cái chết con Ngài, tại sao tôi lại không tha thứ
cho các ông?"


Một người đàn ông đã quì khóc dưới chân bà. Từ lúc đó, bà Ross Price không còn nghi
ngờ gì về Chúa Kitô nữa.


***


Tha thứ là thể hiện cao cả nhất của tình yêu. Yêu thương đồng nghĩa với trao ban. Con
người có thể cho đi của cải mình, con người cũng có thể trao ban chính mạng sống mình
vì người mình yêu. Nhưng tha thứ còn hơn cả trao ban chính mình, vì tha thứ là trao ban
cho kẻ thù của mình. Tha thứ quả thật là trao ban hai lần. Spaak có nhận xét rằng: "Dưới
mắt tôi, tha thứ là nhân đức cao đẹp nhất trong các nhân đức” thánh Gandhi cũng khuyên
 chúng ta: "Luật vàng của xử thế là biết tha thứ cho nhau."


Khi tự hiến trên thập giá Chúa Giesu đã thể hiện trọn vẹn tình yêu của Thiên Chúa đối với
con người. Ngài đã tha thứ cho những kẻ hành hạ Ngài. Đó là nét cao cả nhất trong dung
 mạo của Chúa Giêsu. Con người sẽ cảm thấy gần gũi với Ngài khi họ sống yêu thương.
Nhưng con người sẽ nhận ra được dung mạo đích thực của Ngài khi họ biết tha thứ.

Qua cử chỉ tha thứ, con người như cảm thấy mình được lớn lên, được tái tạo trong cuộc
sống mới. Đó là ơn cao trọng nhất mà Đấng cứu thế mang lại. Ngài là Đấng Cứu Độ nhân
loại vì Người đã tha thứ cho con người và mang lại cho con người một cơ hội để đổi mới.
Mỗi một hành động tha thứ là một cuộc Phục sinh.

***

Lạy Chúa, tha thứ là điều khó khăn nhất trong cuộc sống; Không có ơn Chúa con không thể
tha thứ cho anh em con. Xin ban cho con luôn biết vượt qua những trở ngại để thực thi sự
tha thứ, và không ngừng cảm nhận được ơn tha thứ của Chúa. Amen!


Thiên Phúc

Ngọc Nga sưu tầm

mercredi 5 mars 2014

Tha Thứ

 

THA THỨ.
 
 Một thiền sinh hỏi: “Thưa sư phụ, con đau khổ vì cha mẹ tàn nhẫn, người yêu con ruồng bỏ, anh em phản bội, bạn bè phá hoại… Con phải làm sao để hết oán hờn và thù ghét đây?”
Vị sư phụ đáp: “Con ngồi xuống tịnh tâm, tha thứ hết cho họ.”
Vài hôm sau, người đệ tử trở lại: “Con đã học được tha thứ cho họ sư phụ ạ. Thật nhẹ cả người! Coi như xong!”
Sư phụ đáp: “Chưa xong, con về tịnh tâm, mở hết lòng ra thương yêu họ.”
Người đệ tử gải đầu: “Tha thứ thôi cũng đã quá khó, lại phải thương yêu họ thì… Thôi được, con sẽ làm”
Một tuần sau, người đệ tử trở lại, mặt vui vẻ hẳn, khoe với sư phụ là đã làm được việc thương những người mà trước đây đã từng đối xử tệ bạc với mình.
 Sư phụ gật gù bảo: “Tốt! Bây giờ con về tịnh tâm, ghi ơn họ. Nếu không có họ đóng những vai trò đó thì con đâu có cơ hội tiến hóa tâm linh như vậy.”
Người đệ tử trở lại, lần nầy tin tưởng rằng mình đã học xong bài vở. Anh tuyên bố: “Con đã học được và ghi ơn hết mọi người đã cho con cơ hội học được sự tha thứ!”
Sư phụ cười: “Vậy thì con về tịnh tâm lại đi nhé. Họ đã đóng đúng vai trò của họ chứ họ có lầm lỗi gì mà con tha thứ hay không tha thứ.”

 SUY NGHĨ :

Câu chuyện thật ý nghĩa, chúng ta có thể nhận ra rằng tha thứ giúp cho chúng ta đóng lại những đau thương, bất công trong quá khứ và nhìn nhận các sự việc rõ ràng để buông xuống. Tha thứ giúp cho chúng ta mở rộng lòng yêu thương, giúp cho ta nhìn lại chính mình đã làm hao phí năng lượng khi đánh mất lòng khoan dung.
Tha thứ chính là một tiến trình tiến hóa tích cực của nội tâm, khi chúng ta thật sự đối diện và buông xuống những đau thương, mất mát, bất công… chúng ta sẽ không còn mang lòng oán hận, giận dữ… từ đó giúp cho chúng ta không nuôi dưỡng những niềm cay đắng, phẫn uất, trả thù… để rồi tạo thêm những điều bất thiện ở hiện tại và tương lai lại phải nhận sự khổ đau.
Qua đó, chúng ta nhận rõ tha thứ giúp cho chúng ta sống an ổn hiện tại và tương lai. Vì vậy, có thể nói rằng “tha thứ cho người khác chính là tha thứ cho chính mình”, vì khi chúng ta buông bỏ lòng thù hận, sẽ giúp cho tâm mình luôn bình an. Tâm bình an sẽ là chất liệu để tạo dựng nên lòng yêu thương từ bi cho mình và cho tất cả.
Đọc và suy ngẫm câu chuyện một lần nữa, chúng ta thấy rõ như một trình tự khi bạn biết tha thứ , bạn sẽ có lại tình thương với những đối tượng đã gây cho mình đau khổ mà bấy lâu mình đánh mất vì thiếu lòng khoan dung , hiện khởi Tâm Từ Bi rộng lớn, nhớ ơn tất cả đã cho chúng ta sự thành tựu này và chợt nhận ra rằng “vạn pháp vốn bình đẳng”.
 Trên bước đường tu tập của người con Phật, chúng ta phải cảm ơn những bậc thiện hữu tri thức đã đưa đến cho mình nghịch duyên để chúng ta có cơ hội nâng cao đời sống tâm linh của chính mình. Nghịch tăng thượng duyên là vậy! Thật vậy, nếu lúc nào cũng thuận duyên, cũng đều được quí mến thì ta dễ dàng bị ru ngủ trong niềm tự hào, hãnh diện , ta đang biến mình thành nô lệ cho sự cống cao ngã mạn… tự đánh mất chính mình lúc nào không hay. Vì vậy, vị Sư đã dạy người học trò của mình phải biết ghi ơn những người đã đem đến cho mình những phiền não, oan uổng….để chúng ta có cơ hội nhìn lại chính mình, thực hành và chuyển hóa nội tâm, để nhận chân sự thật “chẳng có ai là người tha thứ và được tha thứ cả!”
Với tôi, việc học cách tha thứ và hành theo những lời dạy của Chư Phật, Chư Tổ không phải đơn giản và dễ dàng nhưng cũng không phải là quá khó nếu mình muốn và tôi đã bắt đầu cho những sự việc nhỏ nhất từ trong cuộc sống của chính mình với mọi người xung quanh…để có được sự bình an hạnh phúc chân thật!
Cổ Đức có câu này:    “ Càng buông bỏ dưới chân này.
                                         Ấy là chỗ đứng càng ngày càng cao ”


Phạm Anh chuyển