Hoàng thành Huế
Bách khoa toàn thư mở Wikipedia
Hoàng Thành là vòng thành thứ hai bên trong Kinh thành Huế,
có chức năng bảo vệ các cung điện quan trọng nhất của triều đình, các
miếu thờ tổ tiên nhà Nguyễn và bảo vệ Tử Cấm Thành - nơi dành riêng cho
vua và hoàng gia. Người ta thường gọi chung Hoàng Thành và Tử Cấm Thành là Đại Nội.
Mục lục
Kiến trúc
Hoàng Thành được xây dựng năm 1804, nhưng mãi đến năm 1833 đời vua Minh Mạng mới hoàn chỉnh toàn bộ hệ thống cung điện với khoảng 147 công trình.
Hoàng Thành có mặt bằng gần vuông, mỗi bề khoảng 600 mét, xây bằng gạch, cao 4m, dày 1m,[1] xung quanh có hào bảo vệ, có 4 cửa để ra vào: Cửa chính (phía Nam) là Ngọ Môn,
phía Đông có cửa Hiển Nhơn, phía Tây có cửa Chương Đức, phía Bắc có cửa
Hòa Bình. Các cầu và hồ được đào chung quanh phía ngoài thành đều có
tên Kim Thủy.
Hoàng Thành và toàn bộ hệ thống cung điện bên trong được bố trí trên
một trục đối xứng, trong đó trục chính giữ được bố trí các công trình
chỉ dành cho vua. Các công trình ở hai bên được phân bố chặt chẽ theo
từng khu vực, tuân thủ nguyên tắc (tính từ trong ra): "tả nam hữu nữ",
"tả văn hữu võ". Ngay cả trong các miếu thờ cũng có sự sắp xếp theo thứ
tự "tả chiêu hữu mục" (bên trái trước, bên phải sau, lần lượt theo thời
gian).[2]
Mặc dù có rất nhiều công trình lớn nhỏ được xây dựng trong khu vực
Hoàng Thành nhưng tất cả đều được đặt giữa thiên nhiên với các hồ lớn
nhỏ, vườn hoa,
cầu đá, các hòn đảo và các loại cây lưu niên tỏa bóng mát quanh năm.
Mặc dù quy mô của mỗi công trình có khác nhau, nhưng về tổng thể, các
cung điện ở đây đều làm theo kiểu "trùng lương trùng thiềm" (hay còn gọi
là "trùng thiềm điệp ốc" - kiểu nhà kép hai mái trên một nền), đặt trên
nền đá cao, vỉa ốp đá Thanh, nền lát gạch Bát Tràng
có tráng men xanh hoặc vàng, mái cũng được lợp bằng một loại ngói đặc
biệt hình ống có tráng men thường gọi là ngói Thanh lưu ly (nếu có màu
xanh) hoặc Hoàng lưu ly (nếu có màu vàng). Các cột được sơn thếp theo mô
típ long-vân (rồng-mây). Nội thất cung điện thường được trang trí theo
cùng một phong cách nhất thi nhất họa (một bài thơ kèm một bức tranh)
với rất nhiều thơ bằng chữ Hán và các mảng chạm khắc trên gỗ theo đề tài
bát bửu, hay theo đề tài tứ thời).[2]
Các khu vực bên trong Hoàng thành
- Khu vực phòng vệ: gồm vòng thành bao quanh bên ngoài, cổng thành, các hồ (hào), cầu và đài quan sát.
- Khu vực cử hành đại lễ, gồm các công trình:
- Ngọ Môn, cửa chính của Hoàng Thành - nơi tổ chức lễ Duyệt Binh, lễ Truyền Lô (đọc tên các Tiến sĩ tân khoa), lễ Ban Sóc (ban lịch năm mới).
- Điện Thái Hòa - nơi cử hành các cuộc lễ Đại Triều một tháng 2 lần (vào ngày 1 và 15 Âm lịch), lễ Đăng Quang, lễ Vạn Thọ, lễ Quốc Khánh...
- Khu vực các miếu thờ: được bố trí ở phía trước, hai bên trục dọc của Hoàng Thành theo thứ tự từ trong ra gồm:
- Triệu Tổ Miếu ở bên trái thờ Nguyễn Kim.
- Thái Tổ Miếu thờ các vị chúa Nguyễn.
- Hưng Tổ Miếu ở bên phải Nguyễn Phúc Luân.
- Thế Tổ Miếu thờ các vị vua nhà Nguyễn.
- Khu vực dành cho bà nội và mẹ vua (phía sau, bên phải), gồm hệ thống cung Trường Sanh (dành cho các Thái hoàng Thái hậu) và cung Diên Thọ (dành cho các Hoàng Thái hậu).
- Khu vực dành cho các hoàng tử học tập, giải trí như vườn Cơ Hạ, điện Khâm văn... (phía sau, bên trái).
- Ngoài ra còn có kho tàng (Phủ Nội Vụ) và các xưởng chế tạo đồ dùng cho hoàng gia (phía trước vườn Cơ Hạ)
- Khu vực Tử Cấm Thành nằm trên cùng một trục Bắc-Nam với Hoàng Thành và Kinh Thành, gồm một vòng tường thành bao quanh khu vực các cung điện như
- Điện Cần Chánh (nơi vua tổ chức lễ Thường triều).
- Điện Càn Thành (chỗ ở của vua).
- Điện Khôn Thái (chỗ ở của Hoàng Quý phi),
- Điện Kiến Trung (từng là nơi ở của vua Bảo Đại và Hoàng hậu Nam Phương),
- Nhà đọc sách và các công trình khác phục vụ cho nhu cầu sinh hoạt của nhà vua và gia đình như Thượng Thiện Đường (nơi phục vụ ăn uống), Duyệt Thị Đường (nhà hát hoàng cung)...
Đến nay, trải qua bao biến động và thời gian, hàng trăm công trình
kiến trúc ở Đại Nội chỉ còn lại ít ỏi chiếm không đầy một nửa con số ban
đầu.
Các di tích bên trong Hoàng Thành
Ngọ Môn
Ngọ Môn là cổng chính phía nam của Hoàng thành Huế được xây dựng vào năm Minh Mạng 14 (1834). Ngọ Môn có nghĩa đen là Cổng giữa trưa hay Cổng xoay về hướng Ngọ,
là cổng lớn nhất trong 4 cổng chính của Hoàng thành Huế. Về mặt từ
nguyên, Ngọ Môn có nghĩa là chiếc cổng xoay mặt về hướng Ngọ, cũng là
hướng Nam, theo Dịch học là hướng dành cho bậc vua Chúa.
Điện Thái Hoà và Sân Đại Triều Nghi
Điện Thái Hoà là cung điện nằm trong khu vực Đại Nội của kinh thành Huế.
Điện cùng với sân chầu là địa điểm được dùng cho các buổi triều nghi
quan trọng của triều đình như: lễ Đăng Quang, sinh nhật vua, những buổi
đón tiếp sứ thần chính thức và các buổi đại triều được tổ chức 2 lần vào
ngày mồng 1 và 15 âm lịch hàng tháng. Trong chế độ phong kiến cung điện
này được coi là trung tâm của đất nước. Điện được xây dựng vào năm 1805
thời vua Gia Long. Năm 1833 khi vua Minh Mạng quy hoạch lại hệ thống kiến trúc cung đình ở Đại Nội, trong đó có việc cho dời điện về mé nam và làm lại đồ sộ và lộng lẫy hơn.
Cung Diên Thọ
Cung Diên Thọ tên ban đầu là cung Trường Thọ, các tên khác là Từ Thọ,
Gia Thọ, Ninh Thọ; được bắt đầu xây dựng năm 1803 để làm nơi sinh hoạt
của Hoàng Thái Hậu của triều Nguyễn.
Cung Trường Sanh
Cung Trường Sanh hay Cung Trường Sinh (còn có tên gọi khác là Cung Trường Ninh), được xây dựng vào năm Minh Mạng thứ nhất (1821) ở phía Tây Bắc Hoàng thành với vai trò ban đầu là hoa viên, nơi các vua triều Nguyễn mời mẹ mình đến thăm thú ngoạn cảnh. Về sau cung được chuyển thành nơi ăn ở sinh hoạt của một số bà hoàng thái hậu và thái hoàng thái hậu. Trong thời kỳ rực rỡ nhất, kiến trúc cảnh quan của Cung Trường Sanh được vua Thiệu Trị xếp vào hàng thứ bảy của thắng cảnh đất Thần Kinh.
Hưng Tổ Miếu
Khu vực các miếu thờ trong Đại nội nằm bên trái Ngọ môn. Riêng Thái Miếu và Triệu Miếu nằm ngoài khu vực này, và nằm bên phải Ngọ Môn.
Hưng Tổ Miếu còn gọi là Hưng Miếu là ngôi miếu thờ cha mẹ vua Gia Long (ông Nguyễn Phúc Luân (hay Nguyễn Phúc Côn) và bà Nguyễn Thị Hoàn), vị trí ở tây nam hoàng thành (cách Thế Miếu chừng 50 mét về phía Bắc).
Thế Tổ Miếu
Thế Tổ Miếu thường gọi là Thế Miếu tọa lạc ở góc tây nam bên trong Hoàng thành Huế, là nơi thờ các vị vua triều Nguyễn.
Đây là nơi triều đình đến cúng tế các vị vua quá cố, nữ giới trong
triều (kể cả hoàng hậu) không được đến tham dự các cuộc lễ này.
Triệu Tổ Miếu
Triệu Tổ miếu còn gọi là Triệu Miếu, được xây dựng năm Gia Long thứ 3 (1804). Miếu này nằm ở phía bắc của Thái Miếu trong hoàng thành Huế, là miếu thờ Nguyễn Kim, thân sinh của chúa Tiên Nguyễn Hoàng.
Thái Tổ Miếu
Thái Tổ Miếu còn gọi là Thái Miếu là miếu thờ các vị chúa Nguyễn, từ Nguyễn Hoàng đến Nguyễn Phúc Thuần. Miếu được xây dựng từ năm Gia Long 3 (1804) ở góc đông nam trong Hoàng thành, đối xứng với Thế Tổ Miếu ở phía tây nam.
Hiển Lâm Các
Hiển Lâm Các được xây dựng vào năm 1821 và hoàn thành vào năm 1822 thời vua Minh Mạng
nằm trong khu vực miếu thờ trong hoàng thành Huế, cao 17m và là công
trình kiến trúc cao nhất trong Hoàng Thành. Đây được xem là đài kỷ niệm
ghi nhớ công tích của các vua nhà Nguyễn và các quan đại thần có công lớn của triều đại.
Cửu Đỉnh
Cửu Đỉnh của nhà Nguyễn là chín cái đỉnh bằng đồng đặt ở trước Hiển Lâm Các đối diện với Thế Miếu, phía tây nam Hoàng thành Huế. Tất cả đều được đúc ở Huế vào cuối năm 1835, hoàn thành vào đầu năm 1837. Mỗi đỉnh có một tên riêng ứng với một vị hoàng đế của triều Nguyễn,
chúng có trọng lượng khác nhau và hình chạm khắc bên ngoài đỉnh cũng
khác nhau. 9 đỉnh đó là: Cao Đỉnh, Nhân Đỉnh, Chương Đỉnh, Anh Đỉnh,
Nghị Đỉnh, Thuần Đỉnh, Tuyên Đỉnh, Dụ Đỉnh, và Huyền Đỉnh.
Điện Phụng Tiên
Điện Phụng Tiên là một ngôi điện nằm ở gần cửa Chương Đức, phía trước Cung Diên Thọ, cửa tây của Hoàng Thành được vua Gia Long và vua Minh Mạng xây dựng dùng để thờ cúng các vua triều Nguyễn. Khác với Thế Miếu, điện này tuy cũng thờ các vị vua và hoàng hậu nhà Nguyễn
nhưng nữ giới trong triều được phép đến đây cúng tế. Ngoài ra, nó còn
là nơi lưu trữ nhiều bảo vật của nhiều đời vua nhà Nguyễn. Tháng 2 năm
1947, tọàn bộ điện bị đốt cháy, hiện nay chỉ còn lại cửa Tam Quan và
vòng tường thành còn tương đối nguyên vẹn
Chú thích
|
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire