T3, 12/05/2015 -
13:03
Khi một
trẻ thơ lọt lòng mẹ, người ta nói: em bé “chào đời”.
Khi một người trút hơi thở cuối cùng, người ta bảo:
người này “tạ thế”. “Chào” là tâm tình của
người mới đến. “Tạ” là cử chỉ của người sắp
đi xa. Khi chào đời, em bé nào cũng có bàn tay nắm chặt;
khi tạ thế, người nào cũng để bàn tay buông xuôi. Bàn
tay nắm chặt là bàn tay tự tin, muốn khẳng định mình;
bàn tay buông xuôi là bàn tay mệt mỏi, thấy mọi sự đều
vô nghĩa. Khoảng thời gian từ lúc chào đời đến khi tạ
thế, người ta gọi là cuộc đời. Cuộc đời có khi
ngắn, có khi dài. Có những người trường thọ cao niên,
sống đến trên một thế kỷ, nhưng cũng có người đoản
mệnh duyên đơn, chỉ sống một thời gian rất ngắn. Dù
đời ngắn hay dài, đã sống trên đời, con người cần
phải biết đối nhân xử thế. Dù trường hay đoản thọ,
con người sống phải nhân có nghĩa với người xung
quanh. Không chịu học hỏi, khi vào đời sẽ gặp những
thất bại cay đắng. Thiếu kinh nghiệm, khi lập nghiệp
sẽ phải trả giá khôn lường.
Cuộc đời
này cũng được gọi là thế gian. Nơi đó con người, dù
muốn hay không, đều bị thảy vào “chợ đời” đầy
bon chen tính toán. Cái “chợ đời” này rất mênh mông
và oan nghiệt. Vì là “chợ đời”, nên người ta lấy
lời lãi, vật chất làm tiêu chuẩn cho mọi mối tương
quan. Anh em, họ hàng, bạn bè, đồng nghiệp bỗng trở
nên những đối tác, những bạn hàng trong vòng xoay của
cơm áo gạo tiền. Vì tiền bạc, tình vợ chồng trở nên
phai nhạt đến mức không thể chung sống. Vì đất đai,
anh em huynh đệ trở thành kẻ thù đến độ chẳng muốn
thấy mặt nhau. Vì cuộc đời nghiệt ngã như vậy, nên
càng có tuổi, người ta càng còng lưng xuống. Còng lưng
là biểu hiện của đau xương cốt, nhưng cũng là hậu
quả của gánh nặng cuộc đời.
Lúc chào
đời cũng như lúc tạ thế, người ta đều khóc. Khởi
đầu cuộc sống, đứa trẻ khóc trong tiếng cười của
cha mẹ và người thân. Kết thúc cuộc đời, người ra
đi trong tiếng khóc của gia đình, làng xóm. Khóc là biểu
hiện của nỗi buồn, nhưng cũng là dấu hiệu của niềm
vui. Có thể tiếng khóc chào đời là vì nhận ra cuộc
sống đầy đau khổ. Có thể giọt lệ khi hấp hối là
giọt lệ của niềm vui vì đã có một cuộc đời mãn
nguyện. Thế rồi, suốt thời gian gọi là cuộc đời ấy,
nước mắt với nụ cười đan xen với nhau, xem ra nước
mắt nhiều hơn nụ cười. Người có chí khí biết cười
trong mọi hoàn cảnh. Sau mỗi lần gục ngã, họ chỗi
dậy, tiếp tục bước đi, lấy những thất bại làm bài
học kinh nghiệm, lấy những khó khăn luyện rèn ý chí.
Lửa thử vàng, gian nan thử đức, qua những thất bại
đau khổ, con người như thép đã tôi, trở nên cứng cáp
vững vàng. Đã sinh vào cuộc đời, cần phải chấp nhận
lao vào gian khó, như miếng thép phải chấp nhận vào lò
lửa và rèn giũa để trở nên khí cụ sắc bén, nhờ đó
mà trở nên hữu dụng trong đời. Khi tạ thế, có những
người mãn nguyện bình an, nhưng cũng có những người
trăn trở khó nhắm mắt. Có thể đó là những “món nợ”
đời chưa trả, bởi mình đã trót “vay”. Có thể đó
là trách nhiệm chưa vuông tròn đối với những gì mình
được trao phó. Khi hiện hữu trong cuộc đời này, mỗi
người đều có bổn phận phải hoàn thành. Khi nhắm mắt
xuôi tay, cũng là lúc được triệu hồi để làm một
cuộc thống kê về những điều đã làm hay đã không làm
khi sống ở đời.
Đối với
người tin Chúa, khoảng giữa từ khi “chào đời” cho
đến “tạ thế”, họ còn qua một cuộc “tái sinh”,
đó là bí tích Thanh Tẩy. Nhờ nước và Thánh Thần, họ
được sinh ra một lần nữa để làm con cái Chúa. Khi
được thanh tẩy, họ khởi đầu hành trình Đức Tin.
Hành trình này song song với hành trình cuộc đời. Phép
Thanh Tẩy cũng cho họ tước vị làm “công dân Nước
Trời”, nghĩa là tuy sống dưới trần thế, họ đã
thuộc về vương quốc của Chúa Giêsu, trở nên môn đệ
của Người. Tuy vậy, nguyên việc được thanh tẩy chưa
đủ để họ được bước vào vương quốc vĩnh cửu ấy.
Bởi lẽ ai muốn vào Nước Trời phải qua cửa hẹp. Cửa
rộng rất thênh thang, dễ vào nhưng lại dẫn tới trầm
luân, đau khổ. Cửa hẹp chật chội, khó qua nhưng lại
dẫn tới niềm vui, sự sống. Nhờ Đức Tin, người tín
hữu sống giữa đời mà không hoàn toàn thuộc về đời,
như bông hoa sen từ bùn vươn lên mà thanh thoát chẳng
vương mùi bùn. Người tin Chúa sống giữa cõi trần, mà
có một trái tim thanh sạch, giữa bon chen mà tâm hồn
thanh thản, giữa thung lũng nước mắt mà vẫn có thể nở
nụ cười.
Cuộc đời
con người, từ khi “chào đời” đến khi “tạ thế”
cũng đươc ví như một cuốn sách. Mỗi ngày sống là một
trang. Nội dung cuốn sách ghi lại những lời nói việc
làm, những tâm tư tình cảm. Ta có thể viết những trang
thật đẹp, khi đó là những hành động nghĩa hiệp, cao
cả, mang lại niềm vui cho đời, nhưng ta cũng có thể
viết những trang rất xấu khi đó là những hành động
ích kỷ, gây tai họa cho người xung quanh. Đáng tiếc,
trên đời này, người ta học cái xấu thì chăm hơn cái
tốt, người ta tiếp thu lối sống láu cá, mưu mô thì dễ
hơn tập luyện đạo đức, thân thiện. Giữa chợ đời
bon chen, tiếng ồn ào của dối gian luôn mạnh mẽ hơn
tiếng nói của công lý, kẻ mạnh luôn chèn ép người
yếu thế nghèo nàn. Vì vậy mà cuốn sách cuộc đời còn
mang nhiều trang tối tăm nhơ nhuốc.
Con người
sinh ra ở đời, có lúc chào đời và có khi tạ thế. Vì
vậy, người ta gọi cuộc sống là “chốn khách đày”.
Đời chỉ là chốn tạm, người ta đến rồi đi, chẳng
phải là nơi vĩnh cửu, cũng không là quê hương mãi mãi.
Tuy chỉ là đời tạm, những ai đi qua đều có thể để
lại dấu ấn đời mình cho các thế hệ mai sau. Có những
người đã để lại cho hậu thế tấm gương tốt đẹp
về lòng nhân ái bao dung, hễ nhắc đến tên người ta
ngả mũ chào; nhưng lại có những kẻ sống ác đức, các
thế hệ sau nhắc đến tên để phỉ nhổ. Có những
người suốt đời cống hiến hy sinh, để lại những
công trình đem lại ích lợi cho toàn thể nhân loại,
nhưng lại có những người để thời gian trôi đi vô
ích, không làm được gì ngay cho bản thân và gia đình.
Người công giáo tin rằng, lúc tạ thế không phải là
chấm dứt, nhưng đó là một cánh cửa mở ra để bước
vào cuộc sống mới. Người công giáo cũng tin rằng,
những điều tốt đẹp ta làm ở đời này, sẽ đi cùng
với ta về đời sau, nơi đó, hạnh phúc sẽ tràn trề,
vinh quang sẽ bất diệt và tình yêu tồn tại mãi mãi.
“Hổ chết để lại da, người ta chết để lại tiếng”.
Điều còn lại khi thân xác đã tiêu tan trong lòng đất,
đó là lòng nhân hậu, sự thánh thiện và tình yêu mến
ta dành cho mọi người khi còn sống. Những điều này
không tiêu tan với thời gian, nhưng muôn đời tồn tại.
Cuộc đời
này chỉ là chốn tạm. Nước Trời là quê hương vĩnh
cửu, là hạnh phúc Chúa dành cho những ai yêu mến và
trung thành với Ngài. Chúa Giêsu cam đoan với chúng ta,
Người đi trước để chuẩn bị cho chúng ta chỗ ở
trong nhà Cha của Người (x. Ga 14,1-4). Ở nơi quê hương
vĩnh cửu này, bàn tay không còn nắm chặt để khẳng
định uy quyền, cũng không còn buông xuôi vì ê chề thất
vọng, nhưng sẽ giơ cao để ca tụng Chúa, trong tình hiệp
thông với các thiên thần và các thánh nam nữ trên trời.
Bàn tay
buông xuôi khi lìa đời nhắc bảo ta rằng, con người
chẳng có công trạng gì trước mặt Chúa, nhưng mọi sự
ta làm đều do ơn Chúa thương ban. Vì thế, nếu thân phận
con người còn nhiều tội lỗi, Chúa lại nói với Chúng
ta: “Đức tin của con đã cứu con” (x. Mc 5,34). Lòng
nhân hậu bao dung của Chúa giúp chúng ta nghị lực để
tiếp tục bước đi trong cõi đời đầy gian nan này.
(Nguồn:
WHĐ)
P.Anh sưu tầm
P.Anh sưu tầm
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire