lundi 18 novembre 2013

Vai trò thầy cô giáo Công giáo trong xã hội hôm nay



Tác giả: 
Đặng Phúc Minh


VAI TRÒ CỦA THẦY CÔ GIÁO CÔNG GIÁO
TRONG GIÁO HỘI VÀ XÃ HỘI HÔM NAY

Đặt vấn đề

Đây là đề tài rộng, chúng tôi với khả năng hạn hẹp không có tham vọng trình bày một cách đầy đủ, ngọn ngành, từ tổng quát đến chi tiết vấn đề nêu trên. Nhưng vấn đề trên lại là một thực tại, chúng ta, những thầy cô giáo đang từng ngày từng giờ sống với nó, ta không thể chối bỏ và tránh né nó được.

Từ nhận thức đó, chúng tôi mạnh dạn nhìn vào một vài khía cạnh trong vấn đề nêu trên theo khả năng khiêm tốn của mình. Hy vọng với sự đóng góp ý kiến của quí độc giả, chúng tôi tin tưởng rằng: vấn đề nêu trên sẽ được sáng tỏ hơn, giúp ích nhiều cho hành trình sống đạo của từng người chúng ta trong cuộc lữ hành ở trần gian, hầu giúp mang lại ích lợi thiêng liêng cho bản thân, cho xứ đạo, cho giáo hội và xã hội hôm nay.

 Vai trò thầy cô giáo Công giáo với Giáo hội

Trước khi biết vai trò của thầy cô giáo Công giáo với Giáo hội, thiết tưởng ta cần biết và chú ý đến đôi nét cơ bản về Giáo hội. Điều đó giúp ta hiểu rõ vấn đề hơn:  

Bản chất của Giáo hội là:   LOAN BÁO TIN MỪNG CHO MUÔN DÂN.

Giáo hội: Mầu nhiệm – Hiệp thông – Sứ vụ (tài liệu học tập trong năm Thánh và Đại hội dân Chúa 2010). Thư Mục vụ hàng tháng, Đức cha Giuse Trần Xuân Tiếu, Chủ tịch ủy ban giáo dân của Giáo hội Công giáo Việt Nam thường nhắc đến: một Giáo hội Tham gia - Mầu nhiệm - Hiệp thông vì Sứ vụ trong tinh thần đồng trách nhiệm.

 Xin tóm lược như sau: 

Giáo hội Mầu nhiệm:

Giáo hội có hai chiều kích. Đó là chiều kích nhân loại và chiều kích Thần linh. Chiều kích nhân loại thì Giáo hội có phẩm trật và hữu hình. Chiều kích Thần linh, Giáo hội là một cộng đoàn thiêng liêng và là nhiêm thể Chúa Kitô.

Giáo hội hiệp thông:

Sự hiệp thông trong Giáo hội thể hiên trên hai bình diện, một là hiệp thông với Thiên Chúa, hai là hiệp thông giữa các Kitô hữu với nhau.

Giáo hội Sứ vụ :

 Sứ vụ của Giáo hội là: LOAN BÁO TIN MÙNG  CHO MUÔN DÂN.

Vai trò của thầy cô giáo Công giáo với Giáo hội.
Mỗi thầy cô giáo Công giáo (Kitô hữu) đều là một thành phần của Giáo hội, nên cũng có nhiệm vụ loan báo tin mừng.
Vai trò của Thầy cô giáo trong việc loan báo tin mừng thật quan trọng. Vì thầy cô giáo có điều kiện và môi trường thuận lợi để loan báo tin mừng nhiều hơn những người khác.

Dựa vào phương pháp đào luyện của phong trào Cursillo, một phong trào của Giáo hội có hơn 10 triệu người trên thế giới đang hoạt động có hiệu quả, chúng tôi xin đưa ra một cách tóm gọn nội dung các bứơc cần thực hiện theo thứ tự để sống đạo tốt, và loan báo tin mừng có hiệu quả  sau đây.  

Cầu nguyện (sùng đạo) như : đọc kinh, dự lễ, viếng Mình Thánh Chúa v.v .
Học đạo:  học qua lời giảng của các vị chủ chăn, qua Kinh Thánh, Công đồng v .v.

Hành đạo (Tham gia) Giáo dục không những quan trọng đối với mỗi người chúng ta, mà còn quan trọng với xã hội với quốc gia nữa. Không ai có thể thành người có tri thức mà không nhờ giáo dục. Không ai có thể trở thành Bác sĩ, Kỹ sư, Thầy giáo mà không qua giáo dục. Không một quốc gia nào hưng thịnh mà nền giáo dục lại què quặt được. Giáo dục đã quan trọng, vậy thầy cô giáo làm công việc giáo dục còn quan trọng biết bao. Người xưa đã nói: “Lương sư hưng quốc”. Thầy cô giáo Công giáo ngoài kiến thức đã được học ngoài xã hội lại phải có thêm kiến thức về đạo Công giáo nữa mới có thể giảng dạy cho nhiều người. Tùy theo hoàn cảnh, khả năng, thầy cô giáo có thể tham gia các sinh hoạt tôn giáo ở gia đình, Giáo họ, Giáo xứ, Giáo hạt, Giáo phận, Giáo hội vv. Tham gia LBTM cho mọi người trong môi trường mình sống. Cách LBTM hay nhất  là làm CHỨNG NHÂN GIỮA ĐỜI.

 Đức Phaolô VI  đã dạy chúng ta:

 “Các con có thực sự tin điều các con công bố không? Các con có sống điều các con tin không? Các con có thực sự rao giảng điều mà các con sống hay không?”

Ngoài ra, chúng ta còn được chính Giáo hội dạy bảo. Giáo hội hơn ai hết đã nhận thấy những khó khăn của con cái mình đang gặp phải. Hội đồng Giám mục Việt Nam đã chọn lựa hướng đi rõ ràng cho Giáo hội qua thư chung 1980 là: “Sống Phúc Âm giữa lòng dân tộc để mưu cầu hạnh phúc cho đồng bào”. Đức Giáo Hòang Bênêdictô XVI năm 2009 đã nói với các Giám mục Việt Nam khi các Ngài đi viếng hai mộ thánh Phêrô và Phaolô tại Rôma: “Giáo hội chúa KiTô giữa lòng dân tộc”. Ngài còn dạy chúng ta phải “Đối thoại thẳng thắn, hợp tác chân thành”. Đặc biệt là phải sống chứng nhân giữa đời. Sống tích cực với ý tưởng minh bạch như thế, chúng ta sẽ không có gì phải sợ cả

Vai trò của thầy cô giáo Công giáo trong xã hội:

Đôi nét cơ bản về xã hội ta đang sống

Xã hội ta đang sống là xã hội đang theo học thuyết Duy vật. Theo lý thuyết, họ không tin có Thiên Chúa, chỉ tin vào khoa học. Trong thực tế, qua mấy chục năm chung sống, tôi thấy họ tin vào ông Trời.

Niềm tin đó, hôm nay lại được thể hiện rõ trên các phương tiện thông tin đại chúng. Trong mục chỉ tiêu chất lượng giáo dục của một tờ báo ở Việt Nam, tác giả Nguyễn Chiêu Dương đã viết: “…Ai cũng biết sản phẩm của giáo dục là loại sản phẩm đặc biệt. Đó không phải là những cục bột, hòn đất để người thợ mặc tình uốn rồng, nặn phượng. Sản phẩm của giáo dục là học sinh, là con người, là tổng hòa giữa thể chất và tinh thần. Đó là một công trình tuyệt mỹ, là kỳ tích của Tạo Hóa qua hàng tỉ năm. Vì thế không thể xem nó như những vật dụng bình thường như cái bàn, cái tủ. Học sinh, sản phẩm của giáo dục, là một thực thể phức tạp, tinh vi bởi vì gắn liền với thịt da ấy là cái tâm, cái trí, cái hồn huyền diệu”.

Trong suốt 50 năm qua người Công giáo ở Việt Nam chỉ được khoảng 7%, còn lại 93% chưa biết Chúa, nhưng gần như người Việt Nam ai cũng đều tin có ông Trời. Đây là một điểm rất thuận lợi để mời gọi anh em về với Chúa. Vì từ ông Trời đến Chúa không còn xa bao nhiêu nữa.

Vai trò của thầy cô giáo Công Giáo trong xã hội

Thầy cô giáo được xã hội trân trọng là: “kỹ sư tâm hồn”, thầy cô giáo đang làm một nghề cao quí hơn mọi nghề cao quí. Tại Việt Nam,  Ngày 20 -11 hàng năm được xã hội dành riêng để biết ơn, để tôn vinh thầy cô giáo. Xã hội càng trân trọng chúng ta bao nhiêu thì vai trò của chúng ta đối với xã hội càng quan trọng và nặng nề bấy nhiêu, đòi ta phải cổ gắng hơn nữa. Thầy cô giáo phải là tấm gương sáng cho mọi người noi theo.

Thầy cô giáo Công giáo là Chứng Nhân Hy Vọng giữa đời. Trong điều kiện không cho phép chúng ta giảng đạo Chúa dưới mái trường, chúng ta cần thể hiện cho mọi người biết chúng ta là người Công giáo bằng cách sống chân thành với mọi người, sống ngay thẳng và sẵn sàng giúp đỡ mọi người trong điều kiện ta có thể.  Một lần nữa tôi xin mượn phương pháp sống đạo của phong trào Cursillo để trao đổi với quí thầy cô. Để sống đạo và loan báo tin mừng có hiệu quả. Phong trào có phương châm:

 “Một tay nắm lấy Chúa, một tay nắm lấy anh em.”

một tay nắm lấy Chúa (mến Chúa):

Phải luôn có tinh thần cầu tiến trong việc tìm hiểu Thiên Chúa.

Thế kỷ thứ XIII Thánh Toma (1225-1274) Tiến sỹ Thần học nổi tiếng thời trung cổ viết ra 5 lý chứng: Sự chuyển vận của vũ trụ; luật nhân quả; sắp xếp trật tự; bặc thang giá trị nơi vạn vật; cứu cánh của vạn vật, để chứng minh sự hiện hữu của Thiên Chúa.

Lý chứng vững vàng nhất, hùng hồn nhất vượt không gian và thời gian giúp nhân loại nhận ra Thiên Chúa và sự sống đời sau không gì hơn toàn bộ Kinh thánh Tân và Cựu ước bao gồm 73 cuốn (46 cuốn cựu ước, 27 cuốn Tân Ước).

Đây là lời mạc khải của Thiên Chúa cho nhân loại. Đây cũng là bộ sách giá trị nhất, lâu đời nhất, in nhiều nhất, bán chạy nhất, dịch ra nhiều thứ tiếng nhất trên thế giới cho đến ngày nay.


Một tay nắm lấy anh em (yêu người).

 Muốn nắm lấy anh em, ta phải theo gương Chúa và giữ các điều Giáo hội dạy:

Sống yêu thương: Sống với mọi người như anh em với nhau, vì chúng ta có một Cha chung trên trời

Sống công bằng: Sống chân thành, ngay thẳng, minh bạch..

Sống bác ái: Sẵn sàng giúp đỡ nhau khi có thể về tinh thần cũng như vật chất

Lấy tinh thần KINH CẦU HÒA BÌNH của thánh Phanxicô Assisi làm mẫu mực cho cuộc sống của chúng ta.

Ta luôn tỉnh thức cầu nguyện, vì thiếu cầu nguyên sẽ dẫn đến điều thánh Phaolô đã cảnh báo: “Sự thiện tôi muốn thì tôi không làm; Sự ác tôi không muốn tôi lại cứ làm” (Roma 7, 19-20). Ra sức rèn luyện để trở thành Chứng Nhân Tin Mừng và hy vọng cho mọi người ở muôn nơi. Việc nắm lấy anh em lúc này cấp bách hơn bao giờ hết, vì số người ngoại giáo trên quê hương Việt Nam còn tới 93% dân số

 Kết luận

Tôi xin mượn lời dạy của Đức cố Giáo Hoàng Phaolô đệ VI:

“Người thời đại mới hôm nay mong muốn thấy gương nhân chứng hơn là nghe lý thuyết, và nếu họ có lắng nghe lý thuyết thì chỉ vì đã thấy vị giảng thuyết là nhân chứng.”   

  Inhaxiô  Đặng Phúc Minh

100 bài thơ được ưa chuộng xưa nay

100 bài thơ được ưa chuộng xưa nay với giọng ngâm của nhiều nghệ sĩ nổi tiếng một thời (trong kho của Quán Ven Đường  (HCĐ)).


 
Xin click ngay tên để download hay nghe trực tiếp:

dimanche 17 novembre 2013

Cách làm bánh quẩy nóng giòn ngon

 Cách làm quẩy nóng giòn ngon


30/09/2013  //  By: Nguyễn Xuân Bình  //  Cách Làm Bánh, Món Ngon  //  No Comment

Với cách làm quẩy này bạn mất thời gian hơn đi mua nhưng lại đảm bảo vệ sinh và giúp bạn an tâm hơn khi ăn ngoài hàng!

Chuẩn bị nguyên liệu sau:
- 200g bột mỳ
- 108g nước lạnh
- 3 muỗng canh dầu lạc (khoảng 45ml)
- Một chút muối
- 2,5 muỗng cà phê bột nở (baking powder), tương ứng với khoảng 12.5g, đây là thành phần quan trọng nhất để làm món quẩy giòn.
Mách bạn cách làm quẩy nóng giòn cực đỉnh! 2
Hướng dẫn cách làm chi tiết: Mách bạn cách làm quẩy nóng giòn cực đỉnh! 4
Rây 200g bột ra thố trộn lớn.
Mách bạn cách làm quẩy nóng giòn cực đỉnh! 6
Thêm 12,5g bột nở, 45ml dầu đậu phộng và một chút muối.
Mách bạn cách làm quẩy nóng giòn cực đỉnh! 8
Từ từ đổ 110ml nước lạnh, vừa đổ vừa trộn đều.
Mách bạn cách làm quẩy nóng giòn cực đỉnh! 10
Nhào bột bằng tay để bột đạt độ mịn đồng nhất, quá trình này mất khoảng 3 phút. Đặt bột trở lại bát, dùng bao nylon bọc kín, để ở nhiệt độ tự nhiên từ 28 – 32 độ C trong khoảng 1 giờ. Ở khâu này, độ nở, độ mềm của bột hoàn toàn phụ thuộc vào chất lượng men nở, cũng như tùy nhiệt độ tự nhiên, nếu trời nóng gắt, thời gian bột nở sẽ sớm hơn khi tiết trời dịu mát.
Mách bạn cách làm quẩy nóng giòn cực đỉnh! 12
Lấy bột ra khỏi bát, đặt lên mặt phẳng có lót sẵn giấy nướng cho khỏi dính. Dùng nắm đấm tay ấn bẹp bột, sau đó nhấc bột lên, gấp bột lại, tiếp tục ấn bẹp. Lặp lại thao tác này liên tục trong 5 phút.
Mách bạn cách làm quẩy nóng giòn cực đỉnh! 14
Đặt bột vào một túi nylon, đẩy hết không khí bên trong ra, sau đó xoắn chặt miệng túi lại. Đặt bột vào ngăn đá tủ lạnh (khoảng 4 độ C) qua đêm.
Mách bạn cách làm quẩy nóng giòn cực đỉnh! 16
Lấy bột ra khỏi tủ lạnh, để bột ở nhiệt độ phòng trong 45 phút cho bột mềm trở lại. Quết một lớp dầu lạc lên mặt thớt khô sạch. Vừa lăn, vừa kéo dài khối bột thành một dải dài khoảng 30cm.
Mách bạn cách làm quẩy nóng giòn cực đỉnh! 18
Sau đó cán mỏng bột thành hình chữ nhật có chiều ngang 8 -10cm (độ dài vẫn là 30cm), độ dày khoảng 0.5cm.
Mách bạn cách làm quẩy nóng giòn cực đỉnh! 20
Bây giờ bạn phải chuẩn bị chảo rán. Để rán quẩy, bạn có thể dùng chảo nhỏ (nhưng không quá nhỏ so với chiều dài của quẩy để không làm quẩy bị biến dạng) và sâu lòng. Nếu không bạn dùng một chiếc nồi nhỏ cũng được. Ở đây, chiếc nồi sử dụng có đường kính 24cm. Lượng dầu trong nồi đạt độ sâu từ 3 – 4cm là thích hợp. Sau khi đổ dầu vào thì bắt đầu đun nóng. Có một kinh nghiệm mách nhỏ bạn là phải để lửa ở độ cho dầu sôi nhưng không bốc khói.
Cắt miếng bột thành 2 đoạn cỡ 1.5 – 2cm theo chiều rộng, xếp chồng hai miếng lên nhau, dùng que xiên hoặc sống dao ấn nhẹ theo chiều dọc cho đoạn bột trên lún xuống và dính vào đoạn dưới.
Mách bạn cách làm quẩy nóng giòn cực đỉnh! 22
Dùng hai tay cầm hai đầu quẩy, từ từ kéo dài cho đến khi gần đạt với đường kính của chảo/ nồi, kết thúc bằng thao tác xoắn nhẹ hai đầu.
Mách bạn cách làm quẩy nóng giòn cực đỉnh! 23
Nhẹ nhàng thả quẩy vào chảo dầu, ban đầu bánh sẽ chìm xuống đáy nhưng bột nhanh chóng nở phồng và quẩy nổi lên trên mặt dầu, lượng dầu nhiều nên bạn dễ dàng dùng đũa lật bánh khi thấy quẩy ngả vàng. Thời gian này bạn cần phải liên tục lật quẩy bằng đũa để quẩy được vàng đều các mặt.
Mách bạn cách làm quẩy nóng giòn cực đỉnh! 24
Canh cho đến khi bột nở hết cỡ, quẩy vàng ươm thì bạn có thể gắp ra, để vào đĩa có lót sẵn giấy thấm dầu hoặc vỉ thưa.
Mách nhỏ: Chiên bánh bằng mỡ nước là một chi tiết quan trọng làm cho vị bánh khác hẳn nếu dùng dầu thực vật thay cho mỡ nước. Mỡ nước có độ nóng rất cao, bánh chiên dễ giòn xốp và thơm vị béo mạnh hơn là dùng dầu thực vật. Tùy sở thích mà chị em nội trợ dùng dầu thực vật thay cho mỡ nước nhé!
Thành phẩm:
Chiếc quẩy nóng hổi đạt chuẩn khi vỏ ngoài vàng giòn, bên trong mềm sắc tráng, hơi dai dai và có kích thước lớn hơn gấp nhiều lần trước khi chiên. Hai lớp bánh dính hẳn vào nhau nhưng cũng dễ dứt ra. Nếu trong quá trình chế biến, bạn gặp một vài vấn đề nhỏ, chẳng hạn như ở khâu cán bột, khi kéo dài ra mà thấy bột không giãn mà lại đứt là bột nhồi bị khô, thiếu nước. Lúc này bạn phải thêm nước và nhồi bột kỹ chút nữa nhé! Còn nếu thấy bánh không nở xốp ở dạng gần như có rất nhiều bọng khí bên trong thì nghĩa là bột ủ chưa tới, lần tới rút kinh nghiệm chờ thêm chút nữa nhé!
Mách bạn cách làm quẩy nóng giòn cực đỉnh! 26
Với cách tự làm quẩy này bạn mất thời gian hơn đi mua nhưng lại đảm bảo vệ sinh và giúp bạn an tâm hơn khi ăn ngoài hàng, không ngại dầu cũ hay sử dụng chất hóa học… Với món quẩy nóng giòn, bữa sáng của gia đình bạn sẽ thêm phần hấp dẫn khi dùng kèm với các món cháo. Để tiết kiệm thời gian, bạn có thể bọc kín quẩy sau khi chiên giòn và lưu trữ trong ngăn mát tủ lạnh dùng dần. Ít nhất thì bạn cũng có thể sử dụng trong vòng 2 – 3 ngày đấy!
Mách bạn cách làm quẩy nóng giòn cực đỉnh! 27
Cái giòn của quẩy chìm trong từng miếng cháo hay phở nóng hổi, thơm phức khiến người ăn cảm thấy rất thích miệng. Dạ dày ngày mới của bạn đảm bảo sẽ được lấp đầy, chắc nịch cho mà xem.
Mách bạn cách làm quẩy nóng giòn cực đỉnh! 28
Chúc cả nhà thành công và ngon miệng với cách làm quẩy này nhé!

Linh Hồn và Cõi Âm


Chủ đề:  Linh Hồn và Cõi Âm
Tác giả: Bác sĩ Bùi Duy Tâm.

BS Bùi duy Tâm là một người rất quen thuộc với giới trí thức , sinh viên của Huế . Trước năm 1975, ông có một thời gian làm khoa trưởng Đại Học Y khoa Huế.  Đó là một người rất đặc biêt và khác thường, thể hiện bằng một số việc làm khác người ở trương ĐH Y khoa Huế như :
-  Thay hình tượng ông Tổ ngành Tây Y Hippocrate bằng Ông Tổ ngành Y Việt nam Hải Thượng Lãn Ông 
-  Lễ tốt nghiệp Bác sĩ Y khoa Huế : thay vì sinh viên ra trường mặc toge truyền thống, lại thay bằng áo dài xanh, khăn đóng 
-  Khuyến khích làm luận án Tiến sĩ Y khoa bằng đề taì Y học Đông phương ( như Hà thúc Như Hỉ - em GS Hà như Chi - với luận án về hệ thống huyệt đạo trên cơ thể con người ....
-  Và một số vụ việc trong nội bộ khác ...
Sau một thời gian ngắn , chức khoa trưởng ĐH Y Khoa Huế được trao cho BS Lê bá Vận cho đến năm 1975 )
Linh Hồn Và Cõi Âm
Bùi Duy Tâm
Người ta đã sinh ra thì tất sẽ chết.  Nên mọi người đều rất quan tâm và đa số sợ chết.  Do đó sinh ra các triết nhân và triết thuyết về cái chết, các thánh nhân và tôn giáo về thiên đàng, địa ngục, các mê tín dị đoan về ma quỷ. 
Chúng tôi cũng như mọi người thường suy nghĩ về Cái chết, về Linh hồn, về Cõi đời sau khi chết nhưng hơi nhiều hơn mọi người.

Tôi, Bùi Duy Tâm, sinh ra trong một gia đình ba đời theo Đạo Thiên Chúa, đã đọc Thánh Kinh (Cựu Ước và Tân Ước) ba lần, đi nhà thờ rất đều mỗi sáng chủ nhật cho đến năm 30 tuổi.  Sau này làm bạn tâm giao với cố Linh mục Bửu Dưỡng và Hoà thượng Thích Mãn Giác, nên tôi có điều kiện đàm luận về Thiên Chúa Giáo và Phật Giáo.  Tôi đã được hiểu cái tinh tuý của Lý Dịch và Đạo Nho với cố Bác sĩ Nguyễn Văn Ba.  Tôi đã đọc rất kỹ các cuốn Tử Thư của Ai Cập và Tây Tạng cũng như nhiều sách khác cùng loại.  Tôi đã sang Ai Cập, Ấn Độ, Tây Tạng… để tìm hiểu thêm về Huyền Bí Học và Siêu Hình Học.  Nhưng tất cả đều mù mờ về “Linh hồn” và “Cõi đời sau khi chết”.  Không có đủ chứng cứ cụ thể có thể thuyết phục tôi.  Tôi không chấp nhận các giáo điều của chính trị và tôn giáo.  Tôi không yên tâm với tín ngưỡng và chán ngấy các loại sách viết huyên thuyên xích đế chẳng có gì cụ thể.


Tôi trở thành một người theo phái bất khả tri: “Con người nhận biết thế giới và vũ trụ với khả năng rất giới hạn nên không thể biết được sự tuyệt đối về Thượng Đế, Linh hồn và Cõi đời sau khi chết”.  Và như vậy, việc nghiên cứu tìm hiểu sự hiện hữu của Linh hồn và Cõi Âm của tôi chưa đi đến đâu cả, chưa thấy một sự kiện gì đủ thực tế để bấu víu.


Đầu thế kỷ 21, tình cờ cầm tờ Y Tế Nguyệt San số 5, tháng 5, 2001 của Hội Y Sĩ Việt Nam tại Hoa Kỳ và đọc bài viết “Thế giới vô hình và việc tìm kiếm mồ mả ở Việt Nam” của Bác sĩ Nguyễn Lưu Viên (nguyên Phó thủ tướng đặc trách Văn hoá, Giáo dục, Y tế, Xã hội thời Việt Nam Cộng Hoà).  Trong bài báo, Bác sĩ Viên tả lại việc tìm mộ gia đình của Kỹ sư Trần Lưu Cung (nguyên Tổng giám đốc Giáo dục kỹ thuật và Thứ trưởng Đại học thời Việt Nam Cộng Hoà) do hướng dẫn của các nhà ngoại cảm (ông Ngà, cậu Liên, cậu Nguyện…).  Các nhà ngoại cảm tìm mộ đều nói chính vong linh của người quá cố đã chỉ cho họ những chi tiết để hướng dẫn gia đình tìm mộ.  Đặc biệt trong bài báo, Bác sĩ Viên còn đề cập đến bài tự thuật “Tôi đi gặp người thân đã mất (vong) tại nhà cô Phương ở Bắc cầu Hàm Rồng tỉnh Thanh Hoá."


Ông Nguyễn Hùng Phong.  Ông Phong đã tường thuật lại việc ngày 16-12-1999 đến nhờ cô Phương giúp cho được gặp lại vong linh của vợ là bà Vũ Thị Hạnh, nguyên Trưởng phòng Giáo dục quận Hoàn Kiếm, thành phố Hà Nội, đã mất đột ngột tại nơi làm việc tháng 3 năm 1999 do bệnh tim...


Sau khi đọc xong bài báo, tôi mừng quá, liền gọi điện thoại ngay cho ông Trần Lưu Cung.  Ông Cung xác nhận sự kỳ diệu của việc tìm mộ và còn gửi cho tôi xấp tài liệu riêng của gia đình kèm theo rất nhiều hình ảnh. 
Như vậy là đề tài “Linh hồn và Cõi âm” đã có cơ hội hé mở sau bao thất vọng.  Còn đợi gì nữa mà không về Việt Nam, đến cầu Hàm Rồng để tìm gặp cô Phương cho ra nhẽ? 

*

Tháng 10 năm 2003 tôi về Hà Nội để làm lễ Cửu Tuần Đại Thọ cho mẹ tôi.  Tới Hà Nội đêm hôm trước, thì sáng sớm hôm sau tôi lên đường đi Thanh Hoá để gặp cô Phương.  Tôi mời mẹ tôi đi cùng, lấy cớ đưa mẹ đi Sầm Sơn để ôn lại các kỷ niệm xưa.  Trước khi rời Hà Nội, mẹ con tôi ghé lại tiệm may áo dài.  Tôi mang từ Mỹ về xấp vải nhung đỏ để may cho mẹ một áo dài mặc trong lễ Cửu Tuần Đại Thọ sắp tới.

Trên đường đi Thanh Hoá, tôi ghé vào em Bùi Duy Tuấn nhằm cầu xin cha tôi (mất năm 1990 tại Sài Gòn) về điện cô Phương, cầu Hàm Rồng, để các con và mẹ được gặp cha.  Chúng tôi không dám nói với mẹ mục đích của chuyến đi vì mẹ tôi sùng Đạo Chúa (Tin Lành), không chấp nhận những chuyện “ma quỷ” như vậy.


Khi đến nơi, hai anh em tôi thấy quang cảnh đúng như trong bài báo của Bác sĩ Nguyễn Lưu Viên: Khoảng 30-40 người ngồi im lặng, nghiêm chỉnh, có vẻ lo âu chờ đợi trước một cánh cửa đóng kín.  Một người đàn bà (sau này tôi biết là chị chồng cô Phương) dáng mập ngồi chắn trước cửa, thỉnh thoảng hô lên “Nhà ai có vong tên… thì vào”.  Thế là vài ba người hay dăm bảy người mừng rỡ hấp tấp đi vào… 
Chúng tôi mời mẹ vào ăn sáng tại một nhà nghỉ khá lớn ở ngay trước điện cô Phương (nhà nghỉ này của nhà chồng cô Phương tiếp các khách ở xa đến phải chờ đợi vong nhà mình có khi tới ba ngày, cả tuần lễ hay đôi khi thiếu may mắn không gặp được vong, đành phải ra về tay không).  Hai anh em tôi lén đi thắp nhang trước điện để cầu khẩn cha tôi về theo thủ tục như mọi người.  Thỉnh thoảng cửa hé mở để dăm ba người đi ra.  Người thì tỏ ra hớn hở.  Người thì nước mắt sụt sùi.


Tôi sốt ruột đi hỏi xem có phải đăng ký hay làm thủ tục gì nữa không, thì mọi người đều xác nhận không phải làm gì cả, mà cứ kiên nhẫn ngồi chờ.  Khi vong nhà mình về thì người ta gọi vào.


Tôi thắc mắc là tôi chưa khai tên của cha tôi thì ai biết mà gọi.  Mọi người cười, chế nhạo tôi là hỏi thật ngớ ngẩn! 
Chúng tôi chờ từ 10 giờ sáng đến ba giờ chiều thì người đàn bà ngồi trước cửa đứng lên nói to: “Cô Phương nghỉ làm. Xin mời quý vị ngày mai trở lại”.  Thế là anh em tôi ngao ngán cùng với vài ba chục người đứng dậy ra về. 
Chúng tôi đưa mẹ ra Sầm Sơn nghỉ ngơi và thăm lại cảnh xưa chốn cũ.  Thật cảm động khi trở về nơi mà tôi đã sống những ngày thơ ấu cách đây hơn nửa thế kỷ (gần 60 năm). 
Sáng hôm sau chúng tôi trở lại điện cô Phương. Lần này chúng tôi phải thú thật với mẹ chuyện hai anh em đang làm.  Mẹ tôi dẫy nảy lên: “Đến chỗ ma quỷ! Tao không vào đâu!”.  Chúng tôi lại phải đành mời mẹ ngồi ăn sáng ở nhà nghỉ như ngày hôm trước.


Lần này tôi sốt ruột lắm rồi.  Tôi đi ra đi vào, hỏi chuyện người này người nọ.  Tôi gặp bố mẹ chồng cô Phương.  Ông Nghinh (bố chồng) mời tôi uống nước, đang kể chuyện cô Phương thì bỗng nghe có tiếng gọi: “Bà Tỉnh đâu, người nhà ông Tỉnh đâu?” (cha tôi tên là Bùi Văn Tĩnh, nhưng vì nói giọng Thanh Hoá nên nghe gọi tên là Tỉnh).  Phải gọi đến vài ba lần thì anh em tôi mới biết là gọi mình.  Tôi chạy tới cánh cửa.  Em Tuấn chạy ra hối hả gọi mẹ: “Mợ ơi, Cậu về gọi mợ đấy!”.  Mẹ tôi hốt hoảng đứng bật dậy chạy theo em tôi, quên mất lập trường chống ma quỷ của mình. 

Qua cánh cửa, chúng tôi bước vào một căn phòng khá rộng rãi, trống rỗng.  Ngoài cái bệ trên tường để trái cây và các phong bì (chắc là tiền thưởng), thì không có bàn thờ hay trang trí gì khác của một cái am, cái điện.  Cô Phương ăn mặc diêm dúa như các cô gái Hà Nội, mặt hoa da phấn, đang ngồi tỉnh táo trên chiếu cùng với một gia đình đông trên chục người.  Cô cất tiếng: “Gọi mãi mà các bác không vào, nên vong nhà khác tranh vào trước. Thôi, các bác vui lòng ngồi chờ nhé!”


Thế cũng tốt, chúng tôi có dịp được quan sát thêm.  Cô Phương gọi tên hết người này đến người nọ trong gia đình ngồi chung quanh cô.  Khi gọi trúng tên ai thì giơ tay thưa: “Dạ, con đây (hay em đây, cháu đây…)”.  Và người đó nói chuyện với vong (qua miệng cô Phương).  Tôi nghe thấy đa số trả lời: “Dạ, đúng vậy…” có vẻ cung kính lắm. 
Có một chuyện cười ra nước mắt.  Vong gọi: “Thằng Thanh đâu?”.  Một thanh niên chừng 25 tuổi đứng bật dậy: “Dạ, con đây!”.  Vong nói: “Mày không biết thương vợ con.  Mày tằng tịu với con Mai ở cùng cơ quan”.  Chàng thanh niên sợ hãi líu ríu nhận tội.  Người phụ nữ ngồi cạnh (chắc là vợ) oà lên khóc nức nở.  Sau gần một giờ, gia đình đó mới kéo nhau ra.


Bỗng cô Phương nhìn chằm chằm vào mẹ tôi rồi kêu to lên: “Mợ ơi! Con của Mợ đây! Thắng đây! (Thắng là đứa em út của chúng tôi, mất lúc chưa đầy một tuổi).

Mẹ tôi vừa xúc động vừa ngạc nhiên: “Trời ơi! Con tôi… Nhưng con mất từ hồi mới… tám tháng…”


Vong nói qua miệng cô Phương: “Bây giờ con lớn rồi.  Hôm qua con biết Mợ và hai anh đến, nhưng con phải đi mời Cậu.  Cậu không chịu về.  Con phải nói: Mợ già yếu, còn anh Tâm ở xa về nên Cậu mới chịu.  Cậu và Ông Nội cũng về đây với con”


Rồi quay sang phía hai anh em tôi, cô Phương nói: “Hai anh chẳng nhớ gì đến em. Hai anh chỉ khấn Cậu thôi!”. 
Đúng vậy!  Chúng tôi đâu có nghĩ đến thằng em út đã mất từ lúc tám tháng.  Thật bất ngờ cho chúng tôi. 
Quay trở lại mẹ tôi, cô Phương nói: “Con thích tên là Bùi Duy Thắng như các anh con là Bùi Duy Tâm, Bùi Duy Tuấn. Sao Mợ lại đặt tên con là Bùi Tất Thắng?”. 
Mẹ tôi luống cuống: “Tại bố con đấy! ”. (Hồi đó cả nhà trách bố tôi vì đặt tên thằng út là Tất Thắng. Tất còn có nghĩa là hết, tức là chết. Nên nó mới mất sớm. Nhân tiện tôi nói thêm là việc đặt tên rất quan trọng, còn quan trọng như thế nào thì tôi không biết. Nhưng tôi có biết ông Đỗ Trí ở Sơn Tây có tài chỉ cần đọc tên là ông biết con người ấy như thế nào, như xem chỉ tay hay số tử vi vậy.)


Vong em tôi nói tiếp qua cô Phương: “Thôi, Mợ đã khắc tên con trên bia mộ rồi!”


Đúng thế.  Tên em tôi đã được khắc trên bia mộ, nằm cạnh ông bà ngoại tôi trong nghĩa trang Bất Bạt.


Đến lượt bố tôi vào.  Vong bố tôi qua thân xác cô Phương nắm tay mẹ tôi, rồi nói: “Hơn mười năm rồi mới gặp lại bà. Tôi nhớ bà lắm…”.  Mẹ tôi khóc nức nở.  Chúng tôi cũng khóc.  Bố tôi bỗng trách đùa mẹ tôi: “Bà diện lắm! Mới đi may áo đỏ…”


Trời ơi! Sao bố tôi biết nhanh thế?  Trong gia đình tôi đã có ai biết chuyện may áo đỏ của mẹ tôi đâu!  Tôi mới về Hà Nội tối hôm trước thì sáng hôm sau trên đường đi Thanh Hoá ghé qua tiệm may, bỏ xấp vải nhung đỏ để may áo cho mẹ kịp mặc vào Lễ Đại Thọ.  Mẹ tôi đương líu ríu chống chế thì bố tôi bồi thêm một câu đùa yêu tiếp: “Bà còn muốn tô son đánh phấn nữa!”


Mẹ tôi rên rỉ: “Cái gì ông cũng biết! Đúng rồi! Tôi vừa xin con cháu Trinh Hương, con gái anh Minh, một chút son phấn để hôm Lễ Đại Thọ thoa một chút. Mặt mũi răn reo quá, sợ thằng con trai cả của ông nó ngượng với bạn bè”. (Chuyện này mẹ tôi giấu kín mọi người, trong khi anh em tôi không hay biết gì, thế mà bố tôi cũng biết!)” 
Rồi cô Phương quay sang tôi: “Tâm ơi! Cậu buồn quá vì chuyện con Hà nhà con. Nó lôi thôi với chồng nó thì chỉ khổ cho ba đứa con thôi”. (Hà là con gái tôi. Chuyện của nó mới xảy ra trước khi tôi về Hà Nội. Vợ chồng tôi nghe phong phanh, nhưng chưa có dịp trao đổi với nhau. Thế mà mọi chuyện người Âm đều biết, không giấu giếm được!) 
Một lúc sau thì ông nội tôi về. Qua miệng cô Phương: “Tao là Bùi Văn Khanh, ông nội đây. Cả bà nội Nguyễn Thị Ngọt cũng về đây!”

Tôi vội thưa: “Thưa Ông, con nghe anh Đại con cô Hai nói tên Ông là Khánh, nhưng lâu ngày trên giấy khai sinh của Bố con mất dần dấu sắc, nên đọc là Khanh” (cô Hai là chị ruột bố tôi.)

Ông nội tôi gắt lên: “Tên tao là Khanh, chứ không phải là Khánh”.  Rồi quay sang mắng mẹ tôi: “Chị về làm dâu nhà tôi mà không đoái hoài mồ mả tổ tiên nhà chồng.  Từ ngày cưới chị, chị chỉ về quê nội có một lần!”. 
Mẹ tôi sợ hãi chống chế: “Gia đình con ở Hà Nội, Hải Phòng. Quê nội ở mãi Bái Đô, Lam Kinh – Thanh Hoá, nên đi lại khó khăn. Và con sinh con đẻ cái đều đều ba năm hai đứa nên không về thăm quê được. Con xin nhận tội với ông bà”. 
Cứ như thế trong 90 phút vui buồn, khóc lóc... 

Hai anh em tôi và mẹ hớn hở ra về.  Có lẽ vì cao hứng nên chúng tôi ghé thăm nhà thơ Hữu Loan, người bạn cũ ở Thanh Hoá.  Đáng nhẽ về thẳng Hà Nội, nhưng chắc còn luyến tiếc những giờ phút quý báu xúc động buổi sáng đó nên chúng tôi quay trở ngược lại cầu Hàm Rồng để chụp ảnh với cô Phương.  Kỳ này mẹ tôi không phản đối nữa mà còn hăm hở muốn gặp cô Phương.


Cô Phương vui vẻ cho biết thêm: “Cụ ông lại vừa về cho biết đã đăng ký chỗ dạy học cho bà rồi”


Lại thêm một ngạc nhiên:  Mẹ tôi vốn là một giáo viên hồi hưu.  Ngày xưa, mẹ tôi là người đàn bà Tây học.  Khi lấy chồng, sinh con thì ở nhà.  Khi các con khôn lớn thì bà mới đi dạy lại vì sự khuyến khích của bố tôi.  Thôi, không còn nghi ngờ gì nữa.  Đúng là vong linh của bố tôi rồi!  Lúc nào bố tôi cũng muốn mẹ tôi sử dụng cái tri thức của mình. 

Ngày hôm đó là ngày trọng đại của đời tôi.  Tôi thấy cụ thể sự hiện hữu của Linh hồn và cõi âm.  Dù cho sau này cô Phương có nói bậy gì đi nữa, các cô gọi hồn khác, các nhà ngoại cảm khác đôi khi có nói bậy vì mưu sinh thì kết quả của ngày hôm đó vẫn không thể chối cãi được, nếu không nói là được tuyệt đối chấp nhận.


Khác nào như ta cố gắng gọi điện thoại cho người thân, đường dây rất khó khăn, rất xấu, nhưng chỉ một lần thôi ta nghe rõ tiếng người thân trò chuyện với ta về những chuyện gia đình mà người ngoài không thể biết được, thì cũng khá đủ cho ta biết rằng người thân của ta vẫn tồn tại.   Tuy ta không nhìn thấy được vì giới hạn của ngũ quan, nhưng người thân quá cố của ta vẫn tồn tại với các ký ức, với các kỷ niệm dưới một dạng nào đó mà ta không biết, ta tạm gọi là “Linh hồn”, trong một thế giới nào đó mà ta cũng không biết, tạm gọi là “cõi âm” (để phân biệt với cõi Dương mà ta đang sống) hay theo kiểu Tây Phương gọi là “Cuộc đời sau khi chết” (“Life after death”)


Sau này mỗi lần về thăm quê hương, tôi đều đưa mẹ tới gặp cô Phương.  Lần sau cùng mẹ tôi gặp cô ấy là cuối năm 2005.  Khi đó mẹ tôi vẫn còn khoẻ mạnh, nhanh nhẹn.  Trước khi ra về, cô Phương nói nhỏ với tôi: “Cụ ông nhớ bà lắm. Cụ ông sắp đưa bà về rồi. Một cách bình yên”.  Ít lâu sau, mẹ tôi mất rất nhanh.


Sau này tôi có gặp nhiều nhà ngoại cảm khác ở Việt Nam, họ cũng có khả năng như cô Phương – cô Bằng, cô Thao, cô Mến trên đường từ Hà Nội qua Hải Dương đến Hải Phòng. Tôi cũng đã gặp các nhà ngoại cảm tìm mộ như Cậu Liên, anh Nguyễn Khắc Bảy, cô Phan Thị Bích Hằng… 

Tôi cũng đã gặp các nhà khoa học nghiên cứu về tâm linh như TS Nguyễn Chu Phác, GS Ngô Đạt Tam, GS Phi Phi, TS Ngô Kiều Oanh… làm việc ở các cơ quan khác nhau.  Tôi đã được đọc câu kết luận của một tài liệu ở Việt Nam (không phổ biến công khai) như sau: 
Thế giới tâm linh là có thật. Đó là một thực tế khách quan cần được các nhà khoa học nghiên cứu nghiêm túc. Chúng ta hãy bình tĩnh,khách quan lắng nghe những lời nhắn nhủ từ thế giới tâm linh để có cuộc sống nhân ái hơn, lương thiện hơn”.

Trong Mọi Sự, Hãy Nghĩ Đến Cùng Đích

Diogenes sitting in his tub. Painting by Jean-Léon Gérôme (1860)
 
17 Tháng Mười Một
Trong Mọi Sự, Hãy Nghĩ Đến Cùng Đích
 
Một ngày nọ, triết gia Diogene của Hy Lạp đã đến giữa chợ Athène và dựng lên một căn lều có ghi đậm hàng chữ như sau: "Ở đây có bán sự khôn ngoan".
Một bậc khoa cử tình cờ đi qua căn lều đọc được lời rao báo, mới cười thầm trong bụng... Muốn biết đằng sau căn lều ấy có những gì, ông mới sai người đầy tớ cầm tiền để dò la và mua cho được cái mà người bán gọi là sự khôn ngoan.
Người đầy tớ cầm tiền ra đi làm theo lời căn dặn của chủ... Anh đưa cho Diogene 3 hào và nói rằng chủ của anh muốn có sự khôn ngoan. Cầm lấy 3 hào bỏ vào túi, triết gia Diogene nói với người đầy tớ một cách trang trọng như sau: "Anh hãy về đọc lại cho chủ anh nghe câu này: Trong tất cả mọi sự, hãy nghĩ đến cùng đích".
Vị khoa cử thành Athène vô cùng thích thú vì lời khôn ngoan này. Ông đã cho viết trước cửa nhà như khuôn vàng thước ngọc để chính ông suy niệm mỗi ngày và tất cả những ai đi qua trước nhà ông đều có thể đọc thấy...
"Trong tất cả mọi sự, hãy nghĩ đến cùng đích".
Có lẽ đó cũng là khuôn vàng thước ngọc mà Giáo Hội muốn ngỏ với mọi người chúng ta trong những ngày tháng cuối cùng của năm Phụng Vụ này. Mỗi năm qua đi: đó là hình bóng của đời người và lịch sử của thế giới này.
"Trong tất cả mọi sự, hãy nghĩ đến cùng đích". Người lực sĩ nghĩ đến phần thưởng đang chờ đợi mình. Người học sinh nghĩ đến ngày đỗ đạt thành tài... Điểm đến thúc đẩy con người hăng say làm việc.
Thời Noe, mọi người ăn uống, vui chơi và cười nhạo khi ông cho đóng tàu để phòng nạn Hồng Thủy. Đối với họ, chuẩn bị để đương đầu với tai nạn, chuẩn bị để làm một cuộc hành trình dài là một chuyện viển vông, là điều ngu xuẩn...
Hãy vui hưởng cuộc sống, hãy sống như thể con người sẽ không bao giờ chết: đó là thái độ của nhiều người trong chúng ta. Sống như thế là sống không định hướng, sống như thế là sống không mục đích. Thánh Phaolô đã gọi những người đó là những người chỉ biết thờ cái bụng của mình...
Cái chết là cửa để bước vào cuộc sống mai hậu. Và cuộc sống mai hậu ấy tùy thuộc vào những tích chứa, những xây dựng của chúng ta trong cuộc sống tại thế này. Nếu trong cuộc sống này, chúng ta hướng tất cả mọi hoạt động của chúng ta vào cùng đích ấy, nếu chúng ta hành động, suy nghĩ như thể chúng ta sẽ ra đi tức khắc, thì chắc chắn khi bước qua ngưỡng cửa ấy, chúng ta sẽ không ngỡ ngàng, thất vọng...
Nhưng dĩ nhiên, không phải từ sức mình, chúng ta có thể xây dựng cho mình tương lai vĩnh cửu ấy. Sự sống trường sinh là ân ban nhưng không của Chúa. Thiên Chúa chỉ chờ đợi nơi chúng ta sự ưng thuận và đáp trả tích cực mà thôi... Ước gì từng suy nghĩ, từng hành động, từng gặp gỡ, từng hơi thở của chúng ta đều là một đáp trả tích cực của chúng ta đối với lời mời gọi vào sự sống bất diệt của Chúa. Ước gì trong tất cả mọi sự, sự khôn ngoan hướng dẫn chúng ta chính là cõi phúc trường sinh mà Chúa đã hứa ban cho chúng ta. Ước gì trong từng bước lữ hành về cõi phúc ấy, chúng ta có thể nếm được niềm vui và hạnh phúc đích thực ngay trong cuộc sống này...
 
Chén cơm trong ngày