Mùa
Vu Lan
Vu
Lan mùa báo hiếu,
Thoáng
buồn nhớ đến mẹ,
Nhớ
bạn bè phương xa,
Nhớ
thầy cô dạy bảo,
Lòng
mẹ thật bao la,
Nghĩa
mẹ như suối nguồn,
Suối
nguồn thì khó cạn.
Con thường hay nhớ mẹ,
Nhẫn nại cùng hy sinh,
Đức tính mẹ hằng giữ,
Khó theo lắm mẹ ơi,
Bạn bè hay nhắc đến,
Mẹ Đoan hiền quá trời.
Hãnh diện vì mẹ tôi,
Sống chân thành giản dị,
Được nhiều người mến yêu.
Tôi
nhớ hôm tang lễ,
Một
cụ già làm thơ,
Tặng
hai chữ ‘hiền nhân’,
Làm
nhiều người nhỏ lệ.
Nhớ
những năm cuối đời,
Tuy con không sống gần,
Nhưng chắc tại phước duyên,
Ba lần vào bệnh viện,
Đều có con cạnh kề.
Đời mẹ nhiều gian nan,
Chịu rất nhiều đau khổ,
Mẹ vẫn luôn kiên trì,
Thương dẫn đàn con đi.
Hiếu thảo với mẹ cha,
Mẹ đã dạy chúng con,
Qua lời ăn cách ở,
Cứ nhìn đấy mà theo,
Mẹ hiền gương mẫu quá.
Nơi vĩnh hằng xa xôi ,
Mẹ nhớ các con không?
Mùa Vu Lan báo hiếu,
Con nhớ mẹ thật nhiều,
Hơn bốn năm rồi đó,
Mẹ xa
con xa cháu,
Nhưng
con luôn nhớ mẹ,
Khi
bận bịu cháu con,
Chủ
nhật chúng về thăm,
Cơm
nước con bầy sẵn,
Hỏi
cháu muốn ăn gì ?
Vân Anh nhắc cho con,
Mẹ
giống ‘y’ bà ngoại,
Hôm
con lên thăm bà,
Con
lớn rồi tự lo,
Bà cứ theo con hỏi,
Cháu muốn ăn món gì?
Để bà đi lấy cho.
Mẹ tuy đã xa con,
Nhưng con luôn tin tưởng,
Sẽ có ngày đoàn tụ,
Miền vĩnh hằng lạc an.
Kim Đoan (Sherbrooke,Canada)
Mùa báo hiếu 2010
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire