mercredi 13 août 2014

MỚI HÔM QUA THÔI



MỚI HÔM QUA THÔI


• Chủ Nhật, Tháng Tám 10th, 2014
MỚI HÔM QUA THÔI

Nhạc: Vĩnh Điện             Thơ: Đỗ Hồng Ngọc

Ghi chú: Năm 1993, tháng 12, mùa tuyết trắng xóa ở Canada, tôi có dịp đến thăm một Nursing home ở Montreal, bên cạnh dòng sông Saint Lawrence. Canada là nơi có chế độ chăm sóc người già rất tốt, có thể nói nhất thế giới, thế nhưng lòng tôi nặng trĩu khi nhìn thấy những kiếp người, mà ngoài kia Như-lai vẫn “như như bất động”… vẫn tuyết rơi trắng xóa, vẫn dòng dòng mênh mông…
Tôi viết mấy câu – thực ra, chỉ là một “ghi chép lang thang” những điều mắt thấy tai nghe giữa lạnh lùng băng giá hôm đó bên dòng sông tuyết trắng… “Trong một nhà giữ lão ở Montreal”.
Hai mươi năm sau, nhạc sĩ Vĩnh Điện gởi về tôi bài hát, phổ từ “Trong một nhà giữ lão ở Montreal” và đề nghị đổi tựa là “Mới hôm qua thôi”. Tôi nghe. Sửng sờ. Mới hôm qua thôi. Mới hôm qua thôi! Với giọng hát thiết tha của Vũ Hoành, với những hình ảnh minh họa đầy sống động của clip nhạc, tôi băn khoăn không biết có nên post lên đây để sẻ chia cùng bè bạn không, vì có người bảo thôi đi, buồn quá, có người bảo rất nên để tự nhắc nhở mình, thấy ra sự thật phủ phàng… . Vậy, bạn cứ tùy… hỷ nhé! Thân mến,
(ĐHN).
Trong một nhà giữ lão ở Montreal
Họ ngồi đó
Bên nhau
Đàn ông
Đàn bà
Không nhìn
Không nói
Họ ngồi đó
Gục đầu
Nín lặng
Ngửa cổ
Giật nhẹ tay chân
Có người
Trên chiếc xe lăn
Chạy vòng vòng
Có người
Trên chiếc xe lăn
Bất động
Họ ngồi đó
Hói đầu
Bạc trắng
Móm sọm
Nhăn nheo
Mới hôm qua thôi
Nào vương
Nào tướng
Nào tài tử
Nào giai nhân
Ngựa xe
Võng lọng
Mới hôm qua thôi
Nào lọc lừa
Nào thủ đoạn
Khoác lác
Huênh hoang
Mới hôm qua thôi
Nào galant
Nào qúy phái
Nói nói
Cười cười
Ghen tuông
Hờn giận
Họ ngồi đó
Không nói năng
Không nghe ngóng
Gục đầu
Ngửa cổ
Móm sọm
Nhăn nheo
Ngoài kia
Tuyết bay
Trắng xóa
Ngoài kia
Dòng sông
Mênh mông
Mênh mông…
Đỗ Hồng Ngọc
(Montréal, 1993).
 
Mời bạn nghe bài hát:
Moi_Hom_Qua_Thoi

Hồng Phúc chuyển

Bài thơ ghi vội buồn thật anh Ngọc ơi! Buồn quá nhưng chắc không ai thoát khỏi cảnh buồn đó được. Những ông già bà lão ngồi xe lăn còn có phước, ở VN mình có người không có được chiếc xe oan nghiệt đó. Cuộc đời vốn dĩ nó như vậy, giống như một vở tuồng có hỉ nộ ái ố và có nhân có quả, vậy mà hình như người ta không sợ hãi cứ mải mê danh lợi, cứ gây lắm hận thù… Nhưng ngày mai mặt trời vẫn mọc và nắng ấm vẫn chan hòa. Mọi việc đời VẪN CỨ NHƯ HÔM QUA thôi! Nghe Vĩnh Diện phổ nhạc và giọng thiết tha của Vũ Hoành càng thấy ý nghĩa hơn và buồn hơn cho kiếp con người.

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire