dimanche 12 août 2018

12 công dụng kỳ diệu của dầu dừa và nước dừa mà bạn không thể ngờ tới

12 công dụng kỳ diệu của dầu dừa mà bạn không thể ngờ tới


Bài viết của 
Xuất bản:  | Chỉnh sửa: 27/10/2017 16:10:14
Có lẽ bạn cũng đã nghe khá nhiều về những ích lợi thần kỳ của dầu dừa, mọi người tung hô nó như một thần dược bởi khả năng phục hồi lẫn các giá trị dinh dưỡng mà nó mang đến.
Cách làm đẹp toàn thân với dầu dừa
Cách làm đẹp toàn thân với dầu dừa
Dầu dừa được xem là tinh chất đầy quyền năng trong việc làm đẹp với vô số những công dụng mà tinh chất này mang lại.
Các blogger về sức khoẻ, làm đẹp hay cả những người nổi tiếng đều ngợi ca những công dụng của dầu dừa, khiến cho chúng ta đều tự hỏi: “Liệu nó có thực sự tuyệt vời đến vậy?”
Câu trả lời là có. Bạn có còn nhớ thời kỳ “huy hoàng” của cải xoăn chứ? Những lợi ích của nó cũng được tụng ngợi cho đến khi chẳng còn ai nhắc về nó nữa cả, những gì mọi người còn nhớ được chỉ là mùi vị khó ăn của nó. Nhưng đối với dầu dừa thì không như vậy đâu.
Dầu dừa là một sản phẩm organic đã được sử dụng trong ngành dược phẩm và làm đẹp trong suốt mấy thế kỷ qua. Có khá nhiều bài thuốc cổ truyền ở các nước phương Đông hay những hòn đảo ở Thái Bình Dương đều áp dụng dầu dừa trong phương cách làm đẹp hàng ngày. Chính bởi những công dụng và lơi ích của nó mà dầu dừa nên có mặt trong nhà bếp, tủ thuốc ở trong chiếc túi mỹ phẩm của bạn. Hôm nay, chúng tôi sẽ mách bạn những bí quyết sử dụng chất giữ ẩm tự nhiên này qua bài viết của ELLE Việt Nam.

THAY THẾ SỮA DƯỠNG ẨM CHO DA BẰNG DẦU DỪA

12 công dụng kỳ diệu của dầu dừa mà bạn không thể ngờ tới
Sau khi tắm, hãy “khoác” lên cơ thể một lớp dầu dừa thay thế sữa dưỡng ẩm. Có thể ban đầu sẽ bết dính, nhưng da bạn sẽ nhanh chóng hấp thụ vào bên trong và bạn sẽ cảm thấy rằng không có sản phẩm dưỡng ẩm nào tốt hơn đến thế. Tuy nhiên, hãy cẩn thận khi sử dụng trên da mặt vì có thể làm bít lỗ chân lông, dẫn đến tình trạng bị nổi mụn không kiểm soát. Mỹ phẩm organic luôn được yêu thích bởi tính năng và độ an toàn của nó, thế nhưng hãy cẩn trọng khi sử dụng chúng trên da mặt nhé.

DẦU Ủ TÓC ĐẾN TỪ THIÊN NHIÊN

12 công dụng kỳ diệu của dầu dừa mà bạn không thể ngờ tới
Mục đích của việc gội đầu chính là làm tạm biết mái tóc nhờn bẩn đúng không? Tuy nhiên, mái tóc của chúng ta cần độ ẩm để có thể duy trì khoẻ mạnh, không bị xơ rối. Dầu dừa có thể giúp cải thiện tình trang đó. Hãy đun dầu vừa đủ ấm rồi thoa đều lên mái tóc của bạn, sau đó ủ trong vòng 1 tiếng bằng mũ hấp tóc (hoặc có thể để qua đêm nếu bạn muốn có sự dưỡng ẩm tối ưu nhất). Nếu cảm thấy dầu đã thấm vào da đầu thì hãy xả sạch lại với nước hay dùng dầu gội thêm một lần nữa. Còn gì tuyệt vời hơn khi bạn sẽ cảm nhận ngay một mái tóc bồng bềnh, óng ả và không bị xơ rối. Bạn có thể thoa một ít dầu ở phần đuôi tóc để ngăn ngừa chẻ ngọn.

DẦU TẨY TRANG HIỆU QUẢ

12 công dụng kỳ diệu của dầu dừa mà bạn không thể ngờ tới
Tẩy trang là một bước vô cùng cần thiết cho da mặt trong lớp trang điểm sau một ngày dài, do đó dầu dừa sẽ là một sản phẩm được ưu tiên đối với nhiều người. Khác với các sản phẩm tẩy trang khác, nó sẽ không khiến cho da mặt bị kích ứng hay bỏng rát ở khu vực mắt. Bạn chỉ việc thoa lên mặt và chà sát để tẩy đi lớp trang điểm, sau đó rửa bằng nước sạch thật nhiều lần.

THAY THẾ LĂN KHỬ MÙI

12 công dụng kỳ diệu của dầu dừa mà bạn không thể ngờ tới
Sử dụng dầu dừa thay sản phẩm khử mùi sẽ hiệu quả? Theo các nghiên cứu thực tiễn thì dầu dừa có tác dụng kháng khuẩn tốt và có thể ngăn cản sự phát triển của những vi khuẩn gây mùi. Bạn hoàn toàn có thể sử dụng nó trực tiếp hay tạo thành một hỗn hợp khử mùi với các thần phần organic bổ trợ khác để giúp vùng cánh luôn khô thoáng. Hãy trộn lẫn dầu dừa, bộ cây hoàng tinh (cây đót), baking soda và tinh dầu có mùi hương theo ý thích của bạn để tạo nên hỗn hợp khử mùi cho làn da dưới cánh tay.

DÙNG DẦU DỪA NHƯ SON DƯỠNG

12 công dụng kỳ diệu của dầu dừa mà bạn không thể ngờ tới
Đã thử, đã kiểm nghiệm và hoàn toàn đúng! Đây chính là sản phẩm dưỡng môi hiệu quả nhất. Ngoài việc giữ ẩm cho môi, dầu dừa còn giúp loại bỏ những tế bào chết trên môi, để lại cho bạn một đôi môi mềm mại, mịn màng hơn. Thêm một mẹo nhỏ nữa là bạn có thể trộn chất dưỡng ẩm tự nhiên này với son môi để tô điểm cho đôi môi của mình nhé.
Công thức tự làm son dưỡng môi tại nhà
Công thức tự làm son dưỡng môi tại nhà
Mùa hè là một trong những mùa có ảnh hưởng xấu nhất đến đôi môi của bạn. Mặc dù độ ẩm luôn được duy trì, đôi môi vẫn phải hứng chịu nhiệt độ cao...

THAY THẾ KEM CẠO BẰNG DẦU DỪA

12 công dụng kỳ diệu của dầu dừa mà bạn không thể ngờ tới
Hãy tạm biệt những loại kem cạo lỗi thời, có thể khiến da bạn bỏng rát và thay thế bằng một tuýp dầu dừa. Ngoài việc có thể giúp bạn cạo sát và sạch hơn, nó còn dưỡng ẩm cho vùng da của bạn kể cả sau khi đi tắm nữa. Đa công dụng lắm đấy!

LÀM DỊU VÙNG DA BỊ TỔN THƯƠNG

12 công dụng kỳ diệu của dầu dừa mà bạn không thể ngờ tới
Bên cạnh khả năng giúp phục hồi của dầu dừa thì chúng còn có một công dụng khác nữa: điều trị những vết bỏng nhẹ cho da của bạn. Đối với vùng da bị cháy nắng, thoa một lớp dầu dừa mỏng nhẹ sẽ giúp dưỡng ẩm và nhanh chóng trả lại làn da khoẻ mạnh cho bạn. Ngoài ra, những vết bỏng nhỏ trong quá trình nấu nướng cũng có thể sử dụng nó để ngăn ngừa nhiễm khuẩn. Một vết cắt ở tay ư? Thoa một lớp sẽ khiến vết thương mau lành hơn.

ĐIỀU TRỊ BỆNH CHÀM HIỆU QUẢ

12 công dụng kỳ diệu của dầu dừa mà bạn không thể ngờ tới
Có một số người mắc bệnh chàm da eczema lâu năm thì dầu dừa chính là phương thuốc hàng đầu. Nó thậm chí là một liệu pháp hiệu quả được công nhận bởi viện chuẩn đoán Eskema quốc gia nhờ vào tính chống khuẩn và chữa bệnh của nó.

LÀM SẠCH MIỆNG TỪ DẦU DỪA

12 công dụng kỳ diệu của dầu dừa mà bạn không thể ngờ tới
Súc miệng bằng dầu dừa là một liệu pháp gia truyền thời Ayurveda cổ đại, là một hệ thống y học Hindu đến từ Ấn Độ, giúp loại bỏ độc tố trong khoang miệng. Cách làm: Bạn chỉ cần ngậm dầu vào miệng và súc khoảng 20 phút, sau đó nhổ ra. Điều này sẽ giúp răng và nướu răng sạch hơn, răng trắng và đào thải độc tố tích tụ trong khoang miệng. Thật sự hiệu quả lắm đấy!

CHO MỘT HƠI THỞ THƠM MÁT

12 công dụng kỳ diệu của dầu dừa mà bạn không thể ngờ tới
Nếu việc ngậm dầu dừa quá khó khăn với bạn, bạn hãy thêm vào vài giọt tinh dầu bạc hà vào. Sau đó súc miệng khoảng một lúc rồi nhổ ra, biện pháp này sẽ mang lại cho bạn một hơi thở thơm mát, không vướng bận mùi đồ ăn nữa.

SỬ DỤNG CHO VÙNG DA MÓNG TAY

12 công dụng kỳ diệu của dầu dừa mà bạn không thể ngờ tới
Hãy nói lời tạm biệt với những phần da thừa ở vùng móng tay luôn khiến bạn phải khó chịu. Thoa đều một lớp dầu dừa ở đầu ngón tay của bạn sẽ giúp làm mềm lớp da sừng và cho phép bạn loại bỏ da thừa dễ dàng hơn mà không làm trầy xước da, đồng thời ngăn ngừa vi khuẩn xâm nhập khiến da bạn ngứa rát.

LÀM GEL VUỐT LÔNG MÀY

12 công dụng kỳ diệu của dầu dừa mà bạn không thể ngờ tới
Một phương cách giúp tiết kiệm kinh tế trong khoản làm đẹp. Sử dụng dầu dừa trong việc chăm sóc chân mày là một lựa chọn thay thế hiệu quả. Chỉ cần nhúng đầu cọ chải vào dầu, sau đó vuốt theo chiều của chân mày, nó sẽ giúp cho chân mày của bạn được giữ cố định suốt cả ngày.
Hãy cùng tham khảo thêm những công dụng tuyệt vời của dầu dừa qua clip sau nhé.
Nhóm thực hiện
Hào Trần (Nguồn Tạp chí Phái đẹp ELLE/ Tham khảo: The List/ Hình ảnh: Shutterstock)



Những lợi ích khi uống nước dừa non

- giúp cầm máu
-lợi tiểu
-giải nhiệt
-ngăn ngừa dọp bẻ
-ngừa sạn trong thận và bàng quang
-giảm huyết áp
- có làn da tươi mát
-tăng HDL

Bí quyết làm sáng mắt

Một trong những kinh nghiệm vô cùng quý giá về phương pháp điều chỉnh thị lực của giáo sư Hạ Phổ Nhân - một danh y đại sư của Trung Quốc, được Hội Y học Trung Quốc gọi là "thần châm" (bậc thầy giỏi như thần về châm cứu) được giới thiệu sau đây có thể là thông tin tham khảo tốt cho người có bệnh về mắt.
Khoảng 30 năm trước, Giáo sư Nhân có bệnh về mắt, đục thủy tinh thể, gần như bị mù. Trong bối cảnh thời đó, điều kiện chữa bệnh chưa hiện đại như ngày nay, ông đã dùng các biện pháp điều trị theo đông y, và mắt sáng rõ lên theo thời gian.

Áp dụng những phương pháp tập luyện đơn giản hàng ngày, đến nay, dù giáo sư Nhân đã 85 tuổi, nhưng ông vẫn có thể đọc sách báo, chơi bài mà không cần phải đeo kính.
Thị lực của ông khá ổn định và đủ sáng để làm việc bình thường. Điều này quả thực là một sự ngạc nhiên kỳ diệu.
Do xu thế sử dụng công nghệ, thị lực của chúng ta đang giảm đi đáng kể, đặc biệt là trẻ em.
Giáo sư Nhân rất lo lắng về vấn đề này, ông khuyến khích mọi người nên duy trì tập luyện cho mắt, vừa không tốn tiền lại hiệu quả lâu dài.


1. Xoay mắt: làm mắt tinh, thông huyết, ngăn ngừa đục thủy tinh thể
Phương pháp này rất đơn giản, chỉ cần khép mắt nhẹ, thư giãn, xoay tròng mắt theo chiều kim đồng hồ 36 lần, đổi chiều xoay tiếp 36 lần.
Nếu kiên trì tập phương pháp này, các bệnh về mắt sẽ giảm đi thấy rõ, không chỉ có tác dụng chữa bệnh đục thủy tinh thể, viễn thị, hoa mắt, mà còn có tác dụng phòng chống cận thị hiệu quả.
Giáo sư Nhân cho biết, đây bài tập được đánh giá cao từ xưa đến nay, giúp làm máu chạy nhanh hơn, một số chất cặn bã được đào thải nhanh chóng, từ đó hạn chế được triệu chứng đục thủy tinh thể phát triển.
Y học hiện đại cũng đã phát hiện ra rằng, khi xoay chuyển mắt có thể có thể giúp các mao mạch mắt hoạt động, thúc đẩy tuần hoàn máu, do đó cải thiện sự trao đổi chất trong mắt, giúp kiểm soát sớm và đục thủy tinh thể.


Khép mắt hờ, xoay tròng mắt vòng tròn 36 lần rồi đổi chiều (Ảnh giáo sư Nhân hướng dẫn)

2. Bấm huyệt thừa khấp: Chống viễn thị, giảm cận thị
Dùng ngón trỏ bấm vào huyệt thừa khấp. Mắt hướng thẳng về phía trước, tròng đen nhìn xuống dưới, huyệt thừa khấp nằm ở xương hốc mắt dưới. Dùng ngón trỏ day bấm nhiều lần.
Kể từ năm 47 tuổi, giáo sư Nhân đã có dấu hiệu mắt mờ, giảm thị lực, phải đeo kính nặng độ nhưng mắt vẫn không nhìn rõ. Giáo sư đã nghiên cứu và áp dụng bài bấm huyệt này vào mỗi buổi sáng thức dậy, coi như là một giải pháp cung cấp máu cho đôi mắt.
Sau một thời gian kiên trì thực hiện, mắt ông đã cải thiện rõ rệt.


Day bấm huyệt thừa khấp (Ảnh giáo sư Nhân hướng dẫn)

3. Bấm huyệt minh nhãn: Giảm mệt mỏi mắt, nuôi dưỡng mắt sáng
Bằng một phương pháp mát-xa đơn giản, khi vào giờ nghỉ ngơi, hoặc chờ xe buýt, hay bất kỳ thời điểm nào trong ngày, bạn nên bấm huyệt minh nhãn, huyệt phong nhãn để giảm chứng mỏi mắt.
Trước khi đi ngủ, nếu bạn không phải là người dễ ngủ, khuyến khích việc bấm huyệt để loại bỏ mệt mỏi mắt, giúp bạn nhanh chóng đi vào giấc ngủ, phương pháp này cũng có thể ức chế quá trình đục thủy tinh thể do tuổi già.
Ngoài ra, bấm huyệt này cũng có thể làm giảm chứng viêm kết mạc cấp tính, tất cả các triệu chứng liên quan đến mắt. Những người làm việc với máy tính, công việc cần dùng mắt nhiều, nên bấm huyệt này 2 lần mỗi ngày.



Cách bấm huyệt

Cách bấm huyệt: Dùng ngón trỏ và ngón cái của tay này, bấm day huyệt cho tay kia rồi đổi ngược lại. Mỗi lần bấm từ 3-5 phút, cho đến khi cảm thấy hơi đau hoặc nóng vùng huyệt thì dừng lại. Tiện lợi nhất là bấm vào buổi sáng và tối, trước và sau khi ngủ dậy.



Giáo sư Hạ Phổ Nhân, là một quốc y đại sư của Trung Quốc, thành viên Hiệp hội Khoa học Trung Quốc, cố vấn cao cấp Hiệp hội Châm cứu Trung Quốc, Hội trưởng Hội châm cứu Bắc Kinh và rất nhiều chức danh uy tín khác, công tác tại Trung tâm Châm cứu, Bệnh viện Trung y Bắc Kinh, thuộc Đại học Khoa học y khoa Thủ đô (Trung Quốc).



Giáo sư Hạ Phổ Nhân trực tiếp đào tạo nghề cho các thế hệ kế cận.

samedi 11 août 2018

Chuyện Cô Tiên


Ba tôi qua đời bất ngờ năm 1964, nhỏ em út còn trong bụng Má. Tôi phải nghỉ học ... tìm việc làm ngày đêm để phụ giúp Má tôi nuôi 6 đứa em còn nhỏ dại.

Đầu năm 1965, tôi được mời đến dạy kèm Toán cho cô con gái lớn một gia đình người Việt ở Nam Vang. Mỗi ngày 2 tiếng, từ 7 đến 9 giờ tối, từ thứ Hai đến thứ Sáu. Em học trường Providence, còn gọi là trường Bà Phước, lúc đó chỉ dành cho nữ sinh. Em nhỏ hơn tôi một tuổi nhưng mới ở lại Cinquième, trong khi tôi đã đậu Brevet d’Études du Premier Cycle hai năm trước. Có lẽ vì là con gái nhà khá giả nên em hơi... làm biếng học, nhất là toán, Géometrie và Algèbre.

Lúc đầu, tôi hơi nản lòng vì.... em nhìn bài vỡ như thấy ma, tôi thường phải làm bài dùm em nhưng từ từ ... em nghe lời tôi khuyên, em chịu làm bài, chịu học bài, và được lên lớp mỗi năm. Đầu năm 1968, em học Troisième, chuẩn bị thi Brevet. Tôi kèm em từng môn, giúp em làm những bài vỡ mà đúng ra tôi không cần giúp. Em trả ơn bằng cách mời tôi ở lại ăn cơm tối.

Tôi cho em mượn những quyển sách mà tôi đã học qua nên một lần trả sách, em kèm theo tấm giấy chỉ viết một câu “cho moi làm amie intime của toi nha”. Tôi gật đầu vì sợ em giận, em không thèm học nữa. Từ đó, em hẹn tôi đi chơi cuối tuần, tôi cũng gật đầu với điều kiện là em phải xin phép Ba Má đàng hoàng và phải ráng học.. Tôi biết em thương tôi, tôi cũng thương em. Tôi gọi em là “cô Tiên” vì em có dáng dấp qua cầu gió bay, có bước đi lả lướt nhẹ nhàng như các nàng tiên nữ trong vũ khúc nghê thường, vì em đã mang đến cho tôi những gì mà người trần gian chưa từng cho tôi trước đó.

Những ngày mưa, không đi chơi được thì tôi ngồi hát em nghe bên mái hiên nhà ...

.... Một chiều cuối tuần mưa bay lất phất và mây trắng giăng giăng. Em đến thăm anh, vì trời mưa mãi nên không kịp về. Bên anh, em lặng nhìn bầu trời và ánh mặt mộng mơ. Sợ người yêu khóc, khe khẽ bên tai, anh kể chuyện ngày xưa ...
.... Chuyện xưa kể rằng trên thiên giới ấy ngày vui kết hoa đăng. Thiên Quốc đang vui một nàng tiên nữ lỡ làm rơi ly ngọc ngà. Ðang say nên trời bèn đọa đày nàng xuống dưới trần gian. Làm người dương thế không biết bao lâu mới cho quay về trời ...
Em ơi ! nàng tiên ấy xuống dương trần một chiều mây bay nhiều. Và vì thương đời lính thương kiếp sống phong sương nên dù rằng một hôm. Thiên Quốc trời sai đem mây hồng làm xe đưa tiên về. Tiên nói dối ... tiên còn đang giận trời nên tiên chưa về đâu ...
.... Nàng tiên giáng trần trong đôi cánh trắng và đang ngắm mây bay. Tiên đứng bên anh nguyện thầm mưa mãi cho tiên đừng về. Em ơi, nếu mà trời gọi về thì em có về không ? Mỉm cười em nói : “Tiên thích dương gian với chiều mưa thật nhiều....”

Nhưng tôi luôn nhớ mình là con trai nhà nghèo, chỉ có chiếc Mobylette cà tàng làm chân đi kiếm cơm mỗi ngày. Em là con gái nhà khá giả, đi học có xe đưa rước, về nhà không làm động móng tay vì đã có chị bếp, chị bồi, chị vú lo toan mọi việc. Nếu hai đứa thành vợ thành chồng, em cực thân là cái chắc.

Trong một lần kề vai nhau đi quanh công viên Chùa Tháp, trời bỗng dưng mưa. Tôi bật dù che hai đứa nhưng mưa càng lúc càng nặng hột ... em bỗng xoay người lại ôm hôn tôi dưới mưa. Tôi than thầm trong bụng “gặp oan gia truyền kiếp rồi”.

Năm đó, em thi đậu Brevet và tôi nghỉ dạy vì vừa xin được cái job thư ký kế toán ở hãng L’UCIA, Nam Vang.

Lúc trước gặp nhau 5 ngày mỗi tuần, có nhiều thì giờ để nói với nhau những gì muốn nói. Giờ phải chờ đến cuối tuần mới được gặp nhau vài tiếng, nhớ ơi là nhớ. Tôi bắt đầu làm thơ “nhớ em” ....

Nhớ lúc xưa kia mới biết nhau
Rồi thương rồi nhớ suốt đêm thâu
Ðêm nào cũng vái cho mau sáng
Nhớ quá trời ơi ! Nhớ phát rầu.
Nhớ những chiều em qua phố vắng
Dáng hồng xen lẫn bóng hàng cau
Mân mê vạt áo, em e lệ
Những lúc anh nhìn, má đỏ au.
Nhớ lúc mình đan tay đếm bước
Em run run hỏi : - Sẽ ra sao ?
Anh cười, anh nói như đinh đóng :
- Anh sẽ yêu em đến bạc đầu !

Đưa bài thơ cho em, em bỏ túi nói sẽ về nhà đọc.

Tuần sau gặp nhau, em không nhắc gì về bài thơ của tôi mà hỏi tôi nghĩ gì về cuộc sống hai đứa sau này.

Tôi nói là nhà tôi nghèo, em nói em biết rồi, tôi phải đi làm giúp Má nuôi các em còn nhỏ, em nói em cũng biết rồi, nếu mình cưới nhau thì em sẽ cực thân hơn là sống với Ba Má em ...

Em trả lời làm tôi chưng hửng “hiện nay ... cái khổ nhất mà moi phải chịu đựng hàng ngày là nhớ toi, cái cực nhất mà moi phải chịu đựng hàng ngày là làm sao để gặp toi sớm hơn, nên moi không sợ gì cả. Trời sanh voi sanh cỏ”. Tôi khuyên em nên kiên nhẫn, nói cho em hiểu lúc này là thời gian đẹp nhất trong cuộc tình hai đứa, cái nhớ cái thương bây giờ sẽ làm mình gắn bó nhau hơn sau này, v.v....

Em nghe lời tôi và chuyện hẹn hò của chúng tôi kéo dài cho tới đầu năm 1970.

Tướng Lon Nol lật đổ vua Sihanouk, tự phong là tổng thống xứ Kampuchea (Cao miên). Một số người Miên quá khích thừa nước đục thả câu, “cáp duồn” (nghĩa là chặt người Việt) lẻ tẻ. Đang đêm, họ đến gõ cửa nhà người Việt ở những vùng thôn quê hẻo lánh ... một số người Việt không may đã bị họ chặt đầu, xác thả trôi sông về tới Tân châu, Hồng ngự ... Nhiều người Việt có chút của ăn của để ở Cao miên bán tháo tài sản để về Miền Nam Việt Nam lánh nạn. Ba Má em cũng không ngoại lệ.

Em gặp tôi bàn chuyện này. Tôi đem việc này hỏi ý kiến ông giám đốc hãng L’UCIA. Ông giám đốc đưa hai đứa tôi về biệt thự do hãng mướn cho ổng ở trên đại lộ Norodom, ngay trung tâm thủ đô Nam vang. Ổng nói “nhà tao có 2 người bồi bếp, có 2 con chó Berger giữ nhà. Nhà có 5 phòng, tao ở chỉ một phòng. Nếu hai đứa thấy ở nhà mầy không an toàn thì đến đây ở với tao. Tao tin tưởng và cần thằng B. giúp tao giữ gìn sổ sách của hãng nên hai đứa mầy muốn ở phòng nào, muốn ở bao lâu cũng được”.

Nghe vậy, chúng tôi yên tâm và quyết định ở Nam vang dù Ba Má em có về Sàigòn.

Em về xin Ba Má cho hai đứa làm đám cưới. Má em có cảm tình với tôi nên gật đầu. Ba em im lặng vì biết tôi nghèo, sợ con gái cưng của ông sẽ cực khổ khi về làm vợ tôi. Em nói với Ba Má em “nếu Ba Má không tổ chức đám cưới cho hai đứa con, tụi con sẽ tự lo. Con muốn làm vợ anh B. danh chánh ngôn thuận”.

Và hai đứa tôi tự tổ chức lễ cưới của mình.

Sáng ngày 24/02/1970, Má tôi và tôi mang trầu cau và phẩm vật đến xin cưới em. Chúng tôi lạy bàn thờ tổ tiên nhà em, xin quý ngài chứng giám cho chúng tôi thành vợ thành chồng. Tôi mướn xe Mercedes để rước “cô Tiên” xuống trần ... Tối đến là tiệc cưới tại nhà hàng La Lune, đối diện State Olympic, với 200 quan khách, họ hàng và bạn bè nhà trai, nhà gái. Dĩ nhiên là có nhạc sống do mấy tên bạn tôi tự mang đồ nghề đến giúp vui ... Đêm đó, hai đứa tôi khiêu vũ và cụng ly với bạn bè gần tới sáng.

Xin ngừng ở đây, kể lễ hoài cũng ngại bà con than phiền là “ông già nhiều chuyện” !

Chuyện Cô Tiên P2.

Khi kể lại chuyện tình của tôi và cô Tiên, từ ngày quen biết rồi yêu thương nhau đến khi thành vợ thành chồng, tôi nghĩ vậy là đủ rồi. Hổng dè bà con yêu cầu kể tiếp với hơn 300 cái likes. Thôi thì ... một liều ba bảy cũng liều, coi như đây là “chuyện cô Tiên tập 2” cũng là tập cuối.

Vô đề nha ...

Sau ngày chúng tôi thành hôn thì tình hình chính trị giữa hai nước Kampuchea và Miền Nam Việt Nam biến chuyển dồn dập. Ông bà nhạc tôi và gia đình bay về Sàigòn vài ngày sau đó. Vợ chồng tôi vẫn ở Namvang. Tôi vẫn đi làm ở L’UCIA.

Khi xác nhiều người Việt trôi về tới Hồng ngự, Tân châu, ông Nguyễn Cao Kỳ, lúc đó là Phó Tổng Thống VNCH, ra lệnh cho Quân-đoàn 3 tràn qua biên giới, lấy cớ là để “bảo vệ kiều bào VN”. Trung tướng Đỗ Cao Trí nhận lệnh với lời tuyên bố làm chấn động chính phủ Cao miên : “Cho tôi 24 tiếng, tôi sẽ chiếm Nam vang”.

Ông Lon Nol nghe muốn té đái. Mới làm tổng thống có mấy ngày, nếu để QLVNCH chiếm Nam vang thì mất mặt bầu cua. Ông gọi điện năn nỉ chính phủ VNCH đừng chiếm Nam vang nên Quân-đoàn 3 dừng lại ở Neak Luong (người Việt mình gọi là Hố Lương), một bến phà chỉ cách Nam vang 60 cây số.

Nghe tin QLVNCH tràn qua biên giới, cả trăm ngàn kiều bào VN ở Cao miên, trong đó có vợ chồng tôi, bỏ tất cả tài sản, dắt díu nhau vào các trại tị nạn. Các sân trường trung học, chùa, nhà thờ bỗng trở thành những trại tị nạn khổng lồ. Vợ chồng tôi vào trường Seminaire, nơi tôi đã học năm cuối chương trình Tú tài Pháp hai năm trước.

Trong trại Seminaire, người ta chia ra nhiều nhóm, mỗi nhóm 10 gia đình, trước hết là để lãnh nước uống, sau là thức ăn, lúc đó chỉ có khô cá lóc do Red Cross cung cấp. Tôi làm trưởng nhóm 31.

Đầu tháng 5/1970, ông NCKỳ bay lên Nam vang, nói là thăm xả giao tướng Lon Nol nhưng thật sự là đi thanh tra các trại tị nạn. Tối đêm trước, tôi và các trưởng nhóm được lệnh phải thu tất cả những những gì có thể coi như là vũ khí gồm dao, gậy, v.v... và cùng nhiều người thức gần sáng đêm để dựng cái sân khấu dã chiến.

Khi ông Kỳ vào trại Seminaire, ông đến từng lều, bắt tay và hỏi thăm từng người. Điều làm mọi người chú ý là 2 anh đại-úy cận vệ. Họ cao hơn ông Kỳ 1 cái đầu, mặc đồ bay, mang súng ngắn dưới nách, nhưng không cản trở khi kiều bào đến bắt tay, thậm chí ôm hôn ông Kỳ.

Ông Kỳ lên sấn khấu, nói vài lời thăm hỏi xã giao rồi hứa : “Tôi sẽ đưa tất cả đồng bào về quê hương” ! Ông nhận được những tràng pháo tay như sấm động của mấy ngàn người trong trại Seminaire. Nhiều bà lão bò ra khoảng trống trước sân khấu lạy ông Kỳ như tế sao.

Vài ngày sau, chúng tôi được phát thịt heo lần đầu, dù không ai biết ai cho nhưng mọi người nghĩ là từ chính phủ VNCH. Tuần sau, một đoàn “tàu há mồm” của Hải quân VNCH cặp bến sông Mekong.

Danh sách từng nhóm được gọi để rời trại xuống tàu về nước. Vợ chồng tôi thuộc danh sách thứ 31 nên gần cuối tháng 5/70 mới được rời trại. Sau 1 ngày lênh đênh trên sông Tiền (hay sông Hậu ?) thì về tới trại Đồng Tâm, Mỹ Tho, lúc đó là hậu cứ của Sư-đoàn 7 BB.

Vợ chồng tôi chỉ ở trại Đồng Tâm 5<https://maps.google.com/?q=%C4%90%E1%BB%93ng+T%C3%A2m+5&entry=gmail&source=g> ngày. Làm giấy tờ nhập cảnh xong thì Ba em lái xe xuống rước về Sàigòn.

Cuộc sống chúng tôi từ ngày về Sàigòn không còn ... tà tà như lúc ở Nam vang. Cũng như tất cả Việt kiều hồi hương lúc đó, tôi được hoãn dịch 18 tháng. Thời gian không nhiều nên tôi làm ngày làm đêm. Em cũng đi làm. Cuối tuần hai đứa đưa nhau đi ăn mì xào dòn, hay ăn nghiêu luộc.

Mỗi tối đi đàn về ... tôi chạy thẳng vô Chợ Lớn mua cho em cái bánh bao Ông Cả Cần của Bà Năm Sa-Đéc. Lúc này em không còn thơ thẩn, mà ngược lại ... em ăn rất bạo. Dù không nói ra, tôi biết em đang chuẩn bị cái bụng cho đứa con đầu lòng của chúng tôi ... dù không biết lúc nào nó sẽ tượng hình. Nhiều người trong gia tộc hai bên thường trề môi nói “thằng B. con nhà lính tính nhà quan, mới ở Nam vang về tay trắng mà vợ nó muốn gì được nấy” v.v...

Mấy người này không biết là lúc còn độc thân, tôi đã đọc một câu định nghĩa “người phụ nữ lý tưởng” của 1 người đàn ông như sau : “Người phụ nữ lý tưởng của một người đàn ông là người bạn, người tình và là người vợ của người đàn ông đó”.

Hồi đọc câu đó, tôi chưa gặp cô Tiên nên tôi đã tự hỏi ngược lại là “tôi có thể vừa là người bạn, vừa là người tình, và là chồng của vợ tôi không” ??? Ông nào muốn biết cái vụ này nó khó cở nào cứ thử cua một cô bạn gái rồi cưới cổ về làm vợ thì sẽ hiểu câu ... “chưa thấy quan tài chưa đổ lệ”.

Nhưng khi gặp rồi thương yêu cô Tiên, cái định nghĩa xưa tự nó cho tôi lời giải đáp.

Lúc mới thương nhau, tôi thường kể em nghe chuyện bồ bịch của tôi lúc trước. Em chẳng những không ghen hờn, mà còn góp ý ... đôi khi rất tiếu lâm, rồi hai đứa cười hí hí. Lúc hai đứa đi chơi, gặp cô nào có “ngực tấn công, mông phòng thủ” là tôi hay quay lại nhìn, em im lặng nắm tay tôi, đợi cô đó đi khỏi tầm mắt mới hỏi “bộ toi hổng thấy cổ đi hai hàng hả ?”. Khi vào tiệm bán sách, tôi có cái tật (hổng biết xấu hay tốt) là đứng hơi lâu trước mấy cái đặc san người lớn như PlayBoy. Em im lặng đứng bên tôi, đến khi rời tiệm sách em mới phê bình .... “nhỏ này vú đẹp, cô kia mông teo, v.v...”. Chỉ khi đến kệ bày mấy cuốn Salut les Copains, em mới thò tay lựa cuốn mới nhất và tự ra quầy trả tiền.

Em chưa bao giờ bắt tôi trả tiền những gì em mua cho riêng em. Em chưa bao giờ lớn tiếng hay dùng lời lẽ không lịch sự với bất cứ ai, dù đôi khi tôi hay ai đó vô tình hoặc cố ý làm em giận.

Ba em nói với em “Ba thấy nó đi nhảy đầm, tay trái một con, tay mặt một con”. Em trả lời “những gì ảnh làm lúc còn độc thân là quyền của ảnh ... con không cần biết (thật ra tôi đã kể em nghe hết rồi). Chỉ cần biết hiện giờ hai đứa con thương nhau thật lòng là được rồi”.

Em có cách hôn, chỉ phớt nhẹ, làm tôi hồn phi phách tán. Khi thấy tôi buồn, em cầm tay tôi, xoa nhè nhẹ lên mu bàn tay, khiến tôi quên hết mọi phiền não. Sau này thành vợ thành chồng, em vẫn là người tình tuyệt vời. Em biết cách làm tôi quên những nghiệt ngã mà tôi đã trải qua trong ngày hôm đó.

Em biết tiết kiệm, vén khéo với số tiền mà chúng tôi kiếm được. Em không se sua, dù luôn ăn mặc thanh lịch. Mỗi lần hai đứa ra đường là tôi phải ngó trước nhìn sau, coi có tên nào nhìn lén em không. Khi đứa con đầu lòng của chúng tôi chào đời năm 1972, em tự nguyện bỏ bớt chuyện mua sắm cho riêng mình, để có đủ tiền cho con chúng tôi bú sữa Guigoz 3 năm liên tục.

Cô Tiên đã là một người bạn, một người tình và là người vợ tuyệt vời của tôi. Được một người vợ như cô Tiên, em muốn gì được nấy không có gì quá đáng. Bán nhà cho em cũng được, huống chi là ba cái lẻ tẻ.

Tháng 4/1972, tôi hết hạn hoản dịch, phải đi lính cho tới ngày tan hàng.

Chuyện lính tráng sẽ kể quí vị nghe dịp khác ... nếu siêng. Chuyện lính của tôi có dính dáng tới cô Ngọc Đan Thanh, hiện giờ làm MC cho trung tâm Asia. Chuyện rất buồn nhưng bỏ qua rất uổng.

Trở lại chuyện cô Tiên,

Sau 75, có ngày hai đứa phải ăn sáng bằng ... cơm nguội, nhưng em luôn dành 1 hoặc 2 đồng cho con chúng tôi có gói xôi nóng hay tô cháo huyết. Cực nhất là lúc chúng tôi về quê tôi sống từ năm 1976 đến năm 1979 vì Má tôi nằng nặc biểu tôi phải về quê. Bà già biết tánh tôi ... “biết mà không nói là bất nhân, nói mà không nói hết là bất nghĩa”, mà tôi thì biết nhiều tội ác “trời không dung, đất không tha” của mấy ông đi mộ quân cho MTGPMN từ những năm 60 -70 ở Cao miên.

Chính tôi và bạn bè tôi bị họ dụ nhiều lần, nhiều cách. Thường là tiền, có khi là gái. Nhiều thằng nhẹ dạ đã đi không về, có đứa về sau 75, hình hài te tua không giống con giáp nào hết, khi nhậu say chửi cán bộ lấy tàu xà-lúp chở. Tôi quay lưng với họ từ đầu nhờ Má tôi dặn “Theo mấy ổng, hổng có gạo ăn”. Bà già sợ tôi bực mình ... “phát ngôn bừa bãi” thì hậu quả khó lường.

Má tôi cho 2 công ruộng và nửa công vườn, đủ cho gia đình chúng tôi sinh sống, không cần phải đi làm mướn, làm thuê. Nhưng không may là hai năm 77-78, lũ lụt tràn vào ngập ruộng trước khi lúa chín. Nông dân vùng Tân châu đói thể thảm. May mà tôi cất nhà sàn, cao khoảng 1.5m, nên nước ngập lé đé sàn nhà.

Nhiều nông gia ở nhà đất, phải kê tủ giường lên cao, có người kê giường tới gần đụng nóc nhà. Mỗi ngày, cô Tiên ngồi trên sàn nước, miệt mài câu từng con cá chốt, cá sặc, cá lòng tong. Tôi không dám nhìn lâu. Đến bữa ăn chỉ có món cá kho thập cẩm vậy mà thằng con khen “má kho cá ăn ngon”. Tôi mắc nghẹn từng hồi. Rồi cũng qua.

Ở quê, em không cho con đi học, nói mấy ổng dốt mà dạy cái gì ! Vợ chồng tôi thay nhau dạy con nói và viết tiếng Việt, tiếng Pháp. Bài học tiếng Việt đầu tiên là bốn câu thơ của ngài Lý Thường Kiệt:
Nam quốc sơn hà Nam đế cư
Tiệt nhiên phận định tại thiên thư
Như hà nghịch lỗ lai xâm phạm
Nhữ đẳng hành khan thủ bại hư.

Tiếng Pháp thì chúng tôi dạy con nói và viết những câu chào hỏi thông thường, không ngờ khi qua Úc nó học tiếng Anh nhanh hơn những bạn tị nạn khác nhờ tiếng Pháp và tiếng Anh có nhiều chữ giống nhau.

Qua năm 79, tôi trúng mùa. Bán mấy chục giạ lúa, thêm chút tiền dành dụm, mua được cái ghe nhỏ, tính chuyện lớn. Khoang ghe chỉ vừa đủ cho hai người lớn và một đứa nhỏ chen vai nhau ngủ. Tôi không biết chèo, tập cả tháng sau mới chèo được 2 chèo. Em không biết lội nhưng nhất quyết đòi đi đến những nơi có thể cho chúng tôi thấy được tương lai. Em nói “mình đã sống mấy năm ‘có miệng không nói lại câm, hai hàng nước mắt chan dầm như mưa’ ! Đủ rồi, phải đi tìm tương lai cho mình và cho con”.

Vậy là đi. Chèo từ Tân châu tới Long xuyên mất hai ngày. Nghỉ xã hơi một ngày rồi chèo tiếp tới Ô môn, Cần thơ, Ngã 7, Sóc Trăng, Hộ Phòng, Gành hào, và sau cùng là ngã 3 cây Tàn. Ở ngã 3 cây Tàn hơn 1 tháng vì có người mướn tôi đào ao nuôi cá. Đào ao 1 tháng được 2 giạ gạo và một mớ tiền. Chúng tôi trở ra Gành hào vì thấy nơi này là nơi lý tưởng để ra đi. Tôi giấu dưới khoang ghe cái máy đuôi tôm, thường ngày không dám xử dụng, sợ người ta dòm ngó, định khi nào đi mới xài.

Ở Gành Hào đêm trước, thì đêm sau bị bão.

Mưa như trút nước, sấm chớp đầy trời. Chiếc ghe tôi lắc lư như người say rượu, nửa đêm đứt dây buộc sào trôi ra giữa sông. May là lúc đó nước lớn, nước từ ngoài biển đổ vô sông, nếu ngược lại thì có thể bão đã đưa chúng tôi qua Thái lan hay hổng chừng ... vô bụng cá. Tôi cột sợi dây quanh bụng, cố gắng lội vô bờ.

Hình như ... lúc không còn cái gì để sợ nữa thì mình mạnh hơn bình thường nên tôi đã kéo chiếc ghe tới dưới dạ cầu chợ Gành hào. Buộc dây ghe lại đàng hoàng là tôi ngã lăn ra thở dốc, lạnh run cầm cập. Em lau mình cho tôi và đưa tôi cái bánh bía, hổng biết em mua lúc nào, đúng là cô Tiên. Ăn cái bánh bía đêm đó, hương vị thơm ngon còn phảng phất tới bây giờ.

Bye bye Gành hào, tôi gắn máy đuôi tôm chạy về Long Xuyên. Chúng tôi ở Long xuyên gần 3 năm. Tôi làm bất cứ chuyện gì, miễn là lương thiện, để có tiền nuôi vợ con. Có lúc đạp xe lôi, có lúc vác lúa gạo ở các nhà máy xây lúa, có lúc làm tạp nhạp.

Đến tháng 2/1982, em tìm được đường dây vượt biên vừa với khả năng của vợ chồng tôi lúc đó. Cái may là chúng tôi chỉ đi một lần là tới Mã Lai. Ở Bidong 1 tháng rưởi là được phái đoàn Úc nhận. Qua trại chuyển tiếp Sungei Besi 2<https://maps.google.com/?q=Sungei+Besi+2&entry=gmail&source=g>, ngoại ô Kuala Lumpur để khám bệnh, bổ túc hồ sơ. 3 tháng rưởi sau là chúng tôi có list đi Úc.

Hy vọng bà con không yêu cầu tôi kể thêm chuyện gì nữa.
Già rồi, gõ máy hoài ... mỏi tay quá ...

.......
Khi bắt đầu gõ “chuyện cô Tiên” tôi nghĩ ... nên chia sẻ với bà con cái quan điểm sống của bà xã tôi là “vouloir c’est pouvoir”. Em muốn làm là em làm, dĩ nhiên là làm những việc tốt cho tôi, cho em, cho gia đình tôi và bạn bè của chúng tôi, dù khó khăn tới đâu em cũng cố gắng làm tới nơi tới chốn.
Ví dụ như ... vài ngày sau khi đặt chân lên đất Úc, lúc đó chúng tôi chỉ biết tiếng Pháp chưa biết tiếng Anh. Em nói với tôi “moi không thích nhờ thông dịch, nhà mình phải có một người giỏi tiếng Anh, toi phải đi học. Moi sẽ đi làm nuôi toi và con” !

Nghe ghê chưa ?
Mà em cũng không biết tiếng Anh thì đi làm cái gì ?

Em quên mình từng là một tiểu thơ được cơm bưng nước rót, em quên mình từng đi học có xe đưa rước, em quên mình là ... cô tiên của tôi ... nên ai mướn gì làm nấy. Quét dọn nhà cửa cho người Úc, chăm sóc con em của đồng hương, làm chả giò bán sỉ (không biết em học ở đâu mà làm chả giò và đổ bánh xèo ngon nhất Darwin).

Tôi cũng đi làm ban ngày, đi học ban đêm. Bảy năm ròng rã, tôi lấy được 2 cái Certificates về kế toán và quản trị địa ốc và xin được cái job “Security Administrator” tại trường đại học Charles Darwin University ở Darwin đầu năm 1985. Tôi làm việc tại CDU liên tục hơn 27 năm, đến khi nghỉ hưu cuối năm 2012.

Em không đi học tiếng Anh một ngày nào nhưng sau này ... lại làm thông dịch cho bạn bè, nhiều nhất là mấy cô lấy chồng Úc, mới qua Úc chân ướt chân ráo, tìm đến em nhờ giúp đỡ. Em chở họ đi làm hồ sơ nhập cư, điền đơn xin tiền ASXH, v.v... Bà xã tôi thương đồng hương nên ai nhờ thì giúp, cứ ăn cơm nhà vác ngà voi, không đòi hỏi ai phải trả đồng bạc nào dù biết làm thông dịch cũng được trả tiền. Mấy cô vợ Úc thương em lắm, cuối tuần là ghé nhà tôi xào xào nấu nấu ... thật vui.

Hỏi em mới biết ... em học tiếng Anh bằng cách theo dõi các chương trình Play School trên TV. Chương trình này dạy con nít Úc nói/viết tiếng Anh để chuẩn bị vô mẫu giáo. Em đọc báo tôi mang về mỗi ngày. Không hiểu chữ nào, đoạn nào thì em hỏi tôi hay tra tự điển.

Tiếu lâm nhất là khi bà hàng xóm nhờ em làm thông dịch. Bà này gốc Ý (Italy), có chồng gốc Tây Ban Nha (Spain). Bà ta đến Úc theo diện vợ chồng năm 1978 và không đi học ngày nào. Khi rảnh rỗi bà ta qua nói chuyện với bà xã tôi. Bà ta nói “broken english” với giọng Ý nên tôi và mọi người không ai hiểu cả. Vậy mà bà xã tôi hiểu nên mỗi lần bà hàng xóm cần đi bác sĩ, hay bất cứ cơ quan công quyền nào ở Darwin là qua năn nỉ nhà tôi theo làm thông dịch.

Một năm sau ngày đến Úc, tôi được bầu làm tổng thư ký Hội Người Việt Tự Do tại Darwin, sau đổi tên thành CĐNVTD Bắc Úc cho tới bây giờ. Tôi dính với các sinh hoạt của CĐ mình cho tới năm 2017 mới rút chân ra được. Suốt thời gian này, bất cứ tôi làm cái gì đều có sự giúp đỡ, yểm trợ khi công khai khi âm thầm của cô Tiên.

Đứa con thứ hai của chúng tôi chào đời năm 1984 tại Darwin.

Nhìn em cho con bú, tắm rửa cho con, nâng niu thằng nhỏ như vàng như ngọc, tôi nhớ lại những ngày hai đứa mới thương nhau, mỗi lần bên nhau là bàn chuyện mai này ... tôi viết bài thơ tặng em...
Một chiều lãng đãng ánh tà dương
Em kể anh nghe chuyện mộng thường
Đôi mắt em nhìn xao xuyến quá
Như sao lấp lánh một trời thương.
Từ đó đời mình hết lẻ loi
Đan tay qua phố bước chung đôi
Em cười rạng rỡ như tiên nữ
Tiên nữ của anh - cũng được rồi.
Từ đó đời mình ươm ước mơ
Từng đêm anh cắn bút làm thơ
Mỗi dòng ôm ấp ngàn thương nhớ
Thương nhớ lớn theo nỗi đợi chờ.
Từ đó mình bàn chuyện lứa đôi
Mai này, mình có hai con thôi
Trưởng nam, phần nó lo hương hỏa
Em nó, cô Ba - có rượu mời.
Từ đó mình bàn chuyện cưới nhau
Anh giành chọn áo cưới cô dâu
Màu vàng, hoàng hậu lòng anh đó
Em nói : - Màu hồng, áo cô dâu !
Từ lúc về làm vợ của anh
Âm thầm mình kết mộng ngày xanh
Trưởng nam bật khóc, cưng như ngọc
Đứa kế trai luôn, quý tựa vàng.
Nhiều đêm nằm gác tay lên trán
Anh cám ơn Trời, cám ơn em
Bảy nổi ba chìm mình chẳng ngán
Vì em có anh, anh có em.

Từ năm 2005 đến năm 2015, chúng tôi tổ chức những bữa ăn cứu trợ Thương Phế Binh QLVNCH còn sống khổ sở nơi quê mình bằng cách ... tổ chức BBQ tại nhà tôi. Thức ăn do bà xã tôi và vài người bạn thân cùng chung sức nấu nướng, tôi bỏ tiền túi mua bia và nước giải khát. Ăn uống free. Tôi để 1 cái “Thùng Cứu trợ” trên bàn, ai cho bao nhiêu, tôi gởi về VN giúp anh em TPB bấy nhiêu, theo tiêu chuẩn mỗi người 100 Úc kim.

Vì số người Việt ở Darwin rất khiêm nhường, chỉ có vài trăm người, nên lúc đầu chỉ được vài ngàn. Từ từ, bà con tin tưởng nên khi có dịp đi ngang nhà tôi là họ bỏ tiền vô thùng thơ, không đợi đến Bữa ăn Cứu trợ.

Năm 2015, số tiền cứu trợ tôi nhận được trên 12,000 Úc kim, gởi giúp trên 120 anh em TPB ở VN.

Gõ máy tới đây, bỗng nhiên làm biếng ... không muốn gõ máy nữa, vì đang nhớ cô Tiên, nhớ quá xá nhớ ...

Tôi biết không có cái gì bí mật mãi với thời gian, nên xì ra phức cho rồi ... cho nhẹ lòng ...

Thưa bà con,
Cô Tiên của tôi đã về trời sau khi đã cùng sống chung với cha con tôi 43 năm, 3 tháng, 27 ngày hạnh phúc.

Em quy tiên sau một cơn bạo bệnh. Từ một người mạnh khỏe bình thường, đúng 5 tuần sau thành người thiên cổ.

Trong những ngày cuối của cuộc sống nơi dương thế, khi thấy hai con đứng nhìn em, nước mắt lưng tròng, em cầm tay con lắc lắc, mỉm cười nói : “Chúa cũng chết, Phật cũng chết, thì Má cũng chết. Má đã trả xong món nợ ân tình với Ba con và các con thì Má đi. Con trai khóc ... xấu lắm”. Con tôi quẹt nước mắt ... miệng cười méo xẹo.

Trong Hospice Hospital, nơi dành cho những bệnh nhân ... “terminally ill”, mỗi ngày có y tá đến đánh răng và lau mình cho em. Có một lần em cám ơn họ “Thanks so much for keeping my body clean. I know it’s shutting down”. Cô y tá người Úc trợn mắt nhìn em, rưng rưng nước mắt. Sau này, cô nói với tôi “Tao chưa thấy ai sắp chết mà còn lịch sự và tỉnh táo như vợ mầy”.

Khi biết mình sắp trả xong cái nghiệp ở dương gian, em nắm tay tôi dặn dò phải tổ chức tang lễ em như thế nào. Thỉnh vị tăng ni nào chủ trì tang lễ, xong phải hỏa thiêu và chỉ giữ tro cốt 100 ngày. Sau đó mang tro cốt em rải trên sông Parramatta, đoạn gần Opéra House ở Sydney, là nơi em thích đi dạo mỗi lần đi thăm con. Em nói nhỏ nhẹ như đang lo tang lễ của ai khác. Tôi chỉ biết im lặng gật đầu, ráng kềm cho nước mắt đừng chảy ra. Tôi đã làm đúng theo lời em dặn.

Từ ngày cô Tiên về trời, cha con tôi đứt ruột đứt gan, tan nát trong lòng. Tôi đã sống những ngày .... như người chết chưa chôn.

Nhưng nếu không nói ra chuyện buồn này thì bà con thúc tôi kể chuyện cô Tiên hoài ...

Cô Tiên đã về trời, tôi đâu còn chuyện gì kể cho bà con nghe nữa???

Xin mượn thơ ông Xuân Diệu, sửa vài chữ cho hợp với hoàn cảnh của tôi để chấm dứt “chuyện cô Tiên”...

Em đi ... một nửa hồn tôi chết.
Một nửa hồn kia bỗng ... khật khùng.

Chân thành cám ơn tất cả quý vị đã góp ý, chia vui, chúc tụng, v.v....

Khi có rảnh, tôi sẽ lần lượt trả lời những câu hỏi mà tôi có thể trả lời được, đặc biệt là các chiến hữu thuộc LĐ5/BĐQ. Khi nào siêng siêng, tôi sẽ viết lại chuyện tôi đi lính, dù chỉ có 3 năm ngắn ngủi nhưng cũng có nhiều giai thoại lý thú, buồn nhiều hơn vui.

Tạm biệt nha ... hu hu hu :

Buu Nguyen

Thúy Lan chuyển

vendredi 10 août 2018

Người đạp xích lô bất ngờ với khoản tiền 'boa' từ hai vị khách Tây

Người đạp xích lô bất ngờ với khoản tiền 'boa' từ hai vị khách Tây


Đức Phật đã dạy "ở hiền gặp lành". Chúng ta ăn ở nhân đức chắc chắn sẽ gặp may mắn. Dù làm gì cũng nên để cái đức cho con, cháu.

Mỗi ngày chở 4 đến 5 lượt khách đi vòng phố cổ, anh Phạm Văn Hưng (SN 1985, quê Nam Định) tiết kiệm được 4, 5 triệu đồng/tháng để gửi về cho vợ con ở quê. 

Anh Phạm Văn Hưng cho biết, anh gắn bó với nghề đạp xích lô được 4 năm. 

"Mỗi khách đều có tính cách khác nhau, có người xởi lởi vui vẻ, có người khó tính, chặt chẽ - kỳ kèo thêm bớt từng đồng lẻ với người đạp xích lô", anh Hưng nói.

Trong đó, anh đặc biệt nhớ đến đôi vợ chồng người Pháp anh đã gặp vào tháng 7/2017.

“Sau khi gọi tôi, 2 vợ chồng ngồi lên xe và yêu cầu đi 1 giờ đồng hồ quanh phố cổ. Tính tôi xởi lởi, nhiệt tình, đi đến đâu tôi giới thiệu đến đó bằng tiếng Anh nên 2 vị khách thích thú. Hết thời gian, họ lại yêu cầu đi tiếp”, anh Hưng nhớ lại.


Anh Phạm Văn Hưng (SN 1985, quê Nam Định) - tài xế xích lô 4 năm tại khu vực phố cổ Hà Nội.
Ngày hôm đó, trời nắng như đổ lửa, mồ hôi ướt đầm vai áo nhưng anh Hưng vẫn miệt mài đưa 2 vị khách người Pháp đi khắp Hà Nội, từ bờ hồ Hoàn Kiếm đến thăm Lăng Bác, chùa Một cột, vườn ao cá, Văn miếu Quốc Tử Giám…

“Thấy tôi nhiệt tình, chịu khó nên hai vị khách đối đãi rất tốt. Họ đi ăn, đi uống ở đâu cũng mời tôi vào cùng chứ không yêu cầu ngồi chờ như những cuốc xe thông thường khác”, anh Hưng nói.

Đến 5 giờ chiều, 2 vị khách đã thấm mệt nên yêu cầu anh chở về khách sạn gần bờ hồ Hoàn Kiếm.

“Xuống xe, tôi chưa kịp nói giá tiền, người chồng mở ví rút 3,5 triệu đồng đưa cho tôi. Tôi khẽ giật mình nhưng nhân viên khách sạn thì giật mình hơn. Họ tưởng tôi chặt chém khách du lịch nên vội chạy ra can thiệp. Tuy nhiên vị khách này xua tay, nói rằng đó là chủ tâm của ông ấy dành cho tôi chứ không phải tôi đòi hỏi”, anh Hưng nhớ lại.

Nhận 3,5 triệu đồng cho 7 giờ đồng hồ đi cùng khách (từ 10 giờ sáng đến 5 giờ chiều, bao gồm cả thời gian ăn trưa, uống nước) anh Hưng vô cùng phấn khởi.

Theo anh Hưng, bình thường, một cuốc xe chở khách đi quanh phố cổ chỉ có giá 200 nghìn đồng. Nếu đi cả buổi, anh cũng chỉ được trả 500 -700 nghìn đồng. Vì vậy “số tiền 3,5 triệu đồng được coi là khoản "hời" mà tôi nhận được”, anh Hưng cho biết.

Đáng nhớ hơn, ngày hôm sau, 2 vợ chồng vị khách nọ lại gọi anh đến đi tiếp những địa điểm thăm quan khác ở khu vực Hà Nội.

“2 vị khách người Pháp lại mời tôi ăn uống ở các nhà hàng đặc sản và lại cho tôi 3,5 triệu đồng sau khi về đến khách sạn”, anh Hưng kể lại.


Chiếc xe đã đồng hành cùng anh Hưng suốt 4 năm qua.

“Cả 2 vợ chồng còn hứa sẽ quay trở lại Việt Nam vào một ngày gần nhất vì mến cảnh sắc và con người ở đây”, anh Hưng cho biết.

Lời hứa của 2 vợ chồng khiến anh Hưng cảm thấy vui lây. Anh cho rằng, 2 vị khách để lại cho anh kỷ niệm rất đẹp. Kỷ niệm đó không phải chỉ vì họ trả anh khoản tiền lớn mà vì anh đã góp phần nhỏ bé trong bức tranh đẹp về đất nước, con người Việt Nam.

Lần khác, một vị khách trẻ tuổi người Mỹ cũng để lại ấn tượng khá đặc biệt đối với anh Hưng.

Người đạp xích lô kể, anh đang đứng đợi khách ở đường Trần Quang Khải (Hoàn Kiếm, Hà Nội), cô gái người Mỹ thất thểu tiến lại gần. Khuôn mặt cô lộ vẻ hoang mang, mệt mỏi và có vẻ như vừa khóc khiến người tài xế xích lô chú ý.

“Tôi mời cô ấy đi xe nhưng cô ấy nói cô ấy vừa bị móc túi và giờ không có tiền. Cô ấy chỉ hỏi đường để về khách sạn ở Hàng Giầy (Hoàn Kiếm)”, anh Hưng nhớ lại.


Những người đạp xích lô ở phố cổ Hà Nội.
Nghe cô gái nói hoàn cảnh, anh Hưng mời cô lên xe và chở đi miễn phí. Hôm sau, khi đang đón khách ở bờ hồ, anh Hưng giật mình khi thấy cô gái Mỹ hôm qua gọi tên mình. Tiếp đến, cô gái đưa anh 500 nghìn đồng và nói lời cảm ơn về chuyến xe.

“Lúc đó, cô ấy đi cùng 1 người bạn. Tôi nói, tôi giúp đỡ không cần phải trả ơn. Tuy nhiên cô ấy kiên quyết muốn tôi cầm số tiền đó”, anh Hưng chia sẻ.

Sự kiên quyết và tính cách sòng phẳng của cô gái trẻ khoảng 18 tuổi ấy để lại cho anh một bài học lớn về cuộc sống. Anh Hưng cho rằng, cuộc sống luôn có những người tốt và muốn nhận điều tốt đẹp trước hết phải học cách cho đi

Hồng Công sưu tầm

jeudi 9 août 2018

Lịch sử công viên Tao Đàn

Lịch sử công viên Tao Đàn – vườn Bờ Rô thuở sơ khai


Những người từng sống ở Sài Gòn không ai không biết đến công viên Tao Đàn còn gọi là vườn Bờ Rô. Thật ra tên Bờ Rô trước đây được mọi người biết tới nhiều hơn là tên công viên Tao Đàn. Lịch sử của nó đã hàng trăm năm bắt đầu từ lúc người Pháp xuất hiện đầu tiên tại Sài Gòn từ năm 1859/1860 và bắt đầu xây dựng thành phố này.

Vào thế kỷ 18, thoạt đầu khu vườn này có tên là vườn ông Thượng, ông Thượng đây chính là tả quân Lê Văn Duyệt Tổng trấn Gia Định tức Thượng công Lê Văn Duyệt. Ông đã lập tại đây một vườn kiểng để thưởng lãm và xem hát bội. Sau khi Lê Văn Duyệt mất khu vườn này trở thành hoang phế. Khi người Pháp đến, họ cho xây dựng lại khu vườn này cùng thời gian xây dinh toàn quyền và nằm chung với dinh.



Năm 1869, người Pháp cho xây con đường Miss Cavell, xưa là đường Poulo Condor, tách khu vườn khỏi Dinh với diện tích khu vườn là 90.503m2. Ba mặt còn lại là đường Chasseloup-Laubat phía bắc, đường Verdun phía tây, và đường Taberd phía nam. Khu vườn chính thức mang tên Jardin de la Ville hay còn gọi là Parc Maurice Long, nhưng người Việt quen gọi đó là Vườn Ông Thượng hay Vườn Bờ rô. Đây có lẽ là phiên âm theo préau tiếng Pháp, nghĩa là “sân lát gạch”, nhưng có nguồn giải thích Bờ rô là từ “beaux jeux” trong “jardin des beaux jeux” (khu vườn của những trò chơi tao nhã) đọc trại mà ra. Khu vườn này được giao cho ông Moreau là viên quản thủ người Pháp đầu tiên trông coi nơi đây.

Bên trong vườn Tao Đàn còn có một khu mộ cổ xưa được xây dựng năm Ất Mùi (1895). Tương truyền đây là mộ ông Lâm Tam Lang (tự “Nguyên thất”, mất vào mùa thu Ất Mão, 1795) và bà Mai Thị Xã vợ ông. Hậu duệ của ông đáng chú ý có: Phó lãnh binh Lâm Quang Ky đời thứ 4 và Lâm Đình Phùng tức nhạc sĩ Lam Phương, đời thứ 7.

Tiếp theo thành phố xây dựng thêm cơ sở trong khu vườn cho Hội Hiếu nhạc Société philharmonique năm 1896, Hội Tam Điểm Franc-maçonnerie năm 1897, và Câu lạc bộ Thể thao Sài Gòn Cercle Sportif Saigonnais năm 1902, gồm sân đá bóng túc cầu hay bóng đá, hồ bơi, và sân quần vợt. Sân đá bóng lúc bấy giờ là sân duy nhất đủ tiêu chuẩn đón những đội bóng ngoại quốc đến đấu.



Năm 1926, ở góc đường Chasseloup-Laubat và Verdun chính phủ lại xây thêm Viện Dục nhi Institut de puériculture để giáo dục trẻ em. Từ năm 1954 sau khi người Pháp rút lui hoàn toàn, Dinh Toàn quyền trở thành phủ Tổng thống và tên vườn đổi là vườn Tao Đàn. Bốn con đường chung quanh cũng đổi tên thành đường Huyền Trân Công Chúa, Hồng Thập Tự, Lê Văn Duyệt, và Nguyễn Du. Viện Dục nhi thì được dùng làm Bộ Y tế thời Việt Nam Cộng hoà và hội Hồng Thập Tự. Vườn vẫn giữ là công viên chính của thành phố.

Đến thời Việt Nam Cộng Hòa, con đường Huyền Trân Công Chúa bị cấm lưu thông hoàn toàn vì lý do bảo vệ an ninh cho dinh Độc Lập khi liên tục xảy ra những vụ khủng bố bằng bom mìn tại Sài Gòn. Chỉ còn lại ba con đường được phép lưu thông.

Trước năm 1975 có một ngôi trường tiểu học Tao Đàn nằm giữa khuôn viên của Vườn và tồn tại từ thập niên 1950 cho đến ngày 14/12/1976 thì bị dỡ bỏ.



Lang thang những khu vực xung quanh khu vườn Tao Đàn, bên đường Hồng Thập Tự ta thấy có Cercle Sportif Saigonnais – nhà văn hóa lao động ngày nay. Nhìn đối diện sở tài chánh đi tới là cổng chính của vườn Tao Đàn mà cũng là con đường Trương Công Định nằm trên đó, qua cổng này đi tới chúng ta thấy bộ Y tế. Tại đây có một con đường xẻ xéo để xe từ đường Lê Văn Duyệt quẹo qua đường Hồng Thập Tự. Bên đường Lê Văn Duyệt là hàng rào kéo dài của khu vườn và cổng phụ nhìn qua ngả ba Sương Nguyệt Ánh. Đi tới một chút là trụ sở tổng liên đoàn lao công Sài Gòn của ông Trần Quốc Bửu làm chủ tịch. Đối diện với trụ sở tổng liên đoàn lao công Sài Gòn là chung cư MACV của Mỹ.

Bên đường Nguyễn Du nằm ở góc với đường Lê Văn Duyệt là hội kỵ mã. Đối diện với hội là một phòng bowling, đây là phòng bowling đấu tiên của Việt Nam. Tới một chút ta thấy có một miếu gọi là miếu Ngũ hành nằm ngay cổng sau của vườn Tao Đàn. Qua cổng sau ta thấy trường quốc gia âm nhạc và kịch nghệ Sài Gòn và kế bên là bộ phát triển sắc tộc do các ông Paul Nưr, Ya Ba, cuối cùng là ông Nay Luett (Nay Louette), một lãnh tụ Gia Rai, cho đến năm 1975.



Công viên Tao Đàn từng tồn tại một tượng đài, đó là tượng đài Léon Gambetta từ địa điểm Kho bạc đại lộ Charner. Bức tượng này khi đó nằm ở hàng rào giáp với hội Kỵ Mã. Về sau tượng được đem đi nấu đồng chỉ còn đế tượng.

Vào những năm 1970, vườn Tao Đàn có chức năng như lá phổi của thành phố Sài Gòn. Hồi thời Việt Nam Cộng Hòa nơi đây dùng để tổ chức các cuộc triển lãm. Cũng chính nơi này đầu thập niên 70, tổng thống Nguyễn Văn Thiệu đọc diễn văn trong buổi ra mắt quân sự học đường.

Ngoài ra vườn Tao Đàn còn là nơi sinh hoạt các hội đoàn như hướng đạo Việt Nam, hướng đạo quân đội, nghĩa sinh vào mỗi thứ bảy và chủ nhật hàng tuần. Đáng nhớ nhất ở đây diễn ra hội chợ Đồng Tâm do chính phủ Việt Nam Cộng Hòa cùng toàn thể nhân dân cùng vận động quyên góp xây dựng Bệnh Viện Vì Dân.


Hồng Phúc sưu tầm


Vườn Tao Đàn 11-2017














***********************