vendredi 11 mai 2012

Thơ cho mẹ


Thơ cho mẹ

Tháng năm nắng ấm Xuân về
Nhìn ra vườn, bụi hoa chuông Muguet
Bắt đầu ngát hương đó mẹ
Bên Âu Châu, hoa này được yêu thích
Tặng Mẹ Hiền, ngày Mother’s day
Mẹ có thích hoa Muguet không mẹ ?
Không lộng lẫy, nhưng lại ngát hương lâu
Con tin mẹ của con cũng sẽ  gật đầu
Vì nó khá ư là giống mẹ.
Không kiêu xa, nhưng thoang thoảng ngát hương


Làm ấm lòng, đàn con ngây thơ
Làm dịu lòng người yêu thương muôn thuở.
Mẹ ơi nơi chốn xa mẹ nhớ các con không?
Ở chốn này khi buồn, nhớ đến mẹ.
Sống chân tình, tấm lòng quảng đại
Suốt cuộc đời, chỉ biết đến hy sinh
Tuy xa mẹ nhưng các con luôn luyến nhớ
Đến mẹ hiền vào những lúc xuân sang
Nhắc đến mẹ với đàn con đám cháu,
Chúng bảo con bà ngoại hiền quá trời.
Luôn biểu tượng người mẹ hiền yêu dấu*

KĐ (11-05-2012)

* Mẹ hiền yêu dấu: http://kim-doan.blogspot.ca/2011/11/me-yeu-dau.html






Nguyễn Phi Dũng sưu tầm

Suy Tư về Ngày Hiền Mẫu


Sau 21 năm hôn phối, vợ tôi yêu cầu tôi đưa một người đàn bà khác đi ăn và xem ciné. Nàng nói: "Em yêu anh nhưng em biết người đàn bà kia cũng yêu anh và muốn có dịp được đi chơi với anh." Người đàn bà kia mà vợ tôi muốn tôi đến thăm là MẸ TÔI. Bà đã goá bụa 19 năm nay, còn tôi vì công việc và ba đứa con, tôi chỉ có thể thỉnh thoảng đến thăm bà.

Tối hôm đó tôi gọi cho mẹ tôi và mời bà đi ăn và xem ciné. Bà hỏi: "Có điều chi vậy? Con có khoẻ không?" Mẹ tôi là người thường hay nghi ngờ mỗi khi có cú điện thoại về đêm hay một cuộc viếng thăm bất ngờ, đều là dấu hiệu của một điềm xấu.


Tôi trả lời: "Con thấy con sẽ rất vui được mời mẹ đi chơi với con, chỉ có hai mẹ con mình mà thôi." Mẹ tôi suy nghĩ giây lát rồi đáp: "Mẹ cũng rất thích được như vậy."


Tối thứ sáu đó, sau khi tan sở, tôi lái xe đến đón mẹ tôi và tôi hơi hồi hộp. Khi tôi đến nhà bà, tôi cũng nhận thấy mẹ tôi có vẻ hồi hộp về cái hẹn này. Bà đã sẵn sàng với áo choàng để đón tôi ngay cửa. Mẹ tôi đã uốn tóc, và mặc bộ áo bà đã mặc để ăn mừng lần kỷ niệm hôn nhân lần cuối cùng với ba tôi.


Mẹ tôi tươi cười hớn hở, mặt bà rạng rỡ như thiên thần. Bà nói khi ngồi vào trong xe: "Mẹ bảo các bà bạn của mẹ, là mẹ sẽ đi chơi với con trai của mẹ, và họ đều thán phục. Họ háo hức muốn được nghe mẹ kể

lại về cuộc gặp gỡ của hai mẹ con chúng mình."

Hai mẹ con tôi đền một nhà hàng, mặc dầu không lịch sự lắm, nhưng rất sạch sẽ và ấm cúng. Mẹ tôi nắm lấy cánh tay tôi và bước vào tiệm y như bà là phu nhân một tổng thống. Sau khi ngồi vào bàn, tôi phải đọc thực đơn, vì mẹ tôi chỉ đọc được các giòng chữ lớn. Sau khi tôi đọc được một nửa danh sách các món ăn chính, tôi ngẩng lên và thấy mẹ tôi đang nhìn tôi chăm chú. Một nụ cười nuối tiếc nở trên môi.


Bà nói: "Khi con còn bé, mẹ thường phải đọc cho con nghe thực đơn." Tôi trả lời: "Vậy thì đã đến lúc mẹ phải thoải mái, và cho con có cơ hội để đáp trả."


Trong bữa ăn, chúng tôi nói chuyện vui vẻ, không có đề tài gì đặc biệt ngoài việc thông tin về những biến cố mới xẩy ra trong đời sống chúng tôi. Chúng tôi nói chuyện liên miên quên cả giờ đi xem ciné. Khi chúng tôi trở lại căn nhà của mẹ tôi, bà nói: "Mẹ sẽ đi chơi với con lần nữa, nhưng lần tới cho mẹ được mời con." Tôi đồng ý.


Vợ tôi hỏi khi tôi về đến nhà: "Làm sao? bữa hẹn của anh hôm nay ra sao?" Tôi đáp: "Hết sức tốt đẹp quá mức anh mong muốn."


Vài ngay sau, mẹ tôi qua đời vì tại biến mạch máu não trầm trọng. Việc này xẩy ra quá đột ngột, tôi không có dịp để làm một cái gì cho bà.


Ít lâu sau, tôi nhận được một lá thư với một bản sao biên lai cuả nhà hàng nơi chúng tôi đã dùng bữa lần trước. Đính kèm là miếng giấy có mấy hàng chữ: "Mẹ đã trả tiền cho bữa ăn này. Mẹ không chắc mẹ có thể trở lại đó với con; tuy nhiên mẹ đã trả cho hai phần ăn - một cho con và phần kia cho vợ con. Con không thể biết được bữa ăn hôm ấy với con làm mẹ vui sướng và cảm động thế nào. Mẹ yêu con, con của mẹ."

Vào lúc đó, tôi mới hiểu thấu tầm quan trọng của việc nói: "CON YÊU MẸ hay ANH YÊU EM" và dành cho những người thân yêu của tôi thời gian họ xứng đáng được sống với tôi.


Không có gì trong đời sống quan trọng hơn là gia đình. Xin hãy dành cho gia đình thời gian họ xứng đáng được hưởng, vì không thể nào trì hoãn và nói "để chờ dịp khác."


Có người nói, phải cần 6 tuần mới trở lại được bình thường sau khi sanh con... người đó không biết rằng, một khi đã làm mẹ, thì sự "bình thường" chỉ có được trong quá khứ mà thôi.


Có người cho rằng khả năng làm mẹ là bẩm sinh... người đó chưa bao giờ dắt một đứa con ba tuổi đi mua sắm.


Có người nói làm mẹ thật là buồn chán... người đó chưa bao giờ ngồi trong xe với một vị thành niên đang lái xe với một bằng lái của học viên.


Có người nói, nếu bạn là một người mẹ "tốt", con cái bạn sẽ thành "nguời tốt"..... người đó đã yên chí rằng đứa trẻ nào ra đời cũng có kèm theo những chỉ dẫn và giấy cam đoan không hư hại.


Có người nói, một người mẹ "tốt" không bao giờ la hét..... người đó chưa bao giờ bước ra cửa sau, đúng lúc con mình ném một trái banh qua cửa kính nhà bếp của người láng giềng.

Có người nói không cần phải học hỏi để làm mẹ... người đó chưa bao giờ kèm một đứa trẻ lớp Bốn học Toán.


Có người nói không thể nào yêu thương đứa con thứ hai bằng đứa con đầu lòng... người đó có lẽ không có con.

Có người nói có thể tìm được tất cả mọi câu hỏi về nuôi dưỡng con cái trong sách vở... người đó chưa bao giờ có đứa con nhé.

(From Little Teresa's email)
  

2 commentaires:

  1. Anonyme5/14/2012

    Thanks chi Kim Doan, bai tho rat la nhe nhang va chua chan tinh cam.
    Chi a, that la ngau nhien, hoa chuong Muguet, cung la hoa ma Me em rat thich khi ba sang Uc tham cac con. Nam nay la nam thu hai, em khong con co co hoi phone ve de noi noi chuyen voi Me nua.

    AnhTuyet

    RépondreSupprimer
  2. Anonyme5/14/2012

    Chị Kim Đoan thân mến,
    Cám ơn Chị đã chia sẻ một bài thơ hay trong ngày của Mẹ...
    Xin biếu Chị và những tâm hồn mồ côi một cành hoa trắng...để nhớ rằng mỗi một ngày ta nhớ đến Mẹ, có hiếu với Mẹ...Đó là Mother's day..
    DP

    RépondreSupprimer