vendredi 21 juillet 2017

Nơi duy nhất thế giới không có đàn bà

Nếu như nhiều người vẫn cho rằng, "Tây Lương nữ quốc" trong Tây Du Ký, một đất nước chỉ có phụ nữ, là sản phẩm tưởng tượng của Ngô Thừa Ân, thì chắc chắn người ta sẽ khó mà tin rằng, trong thế giới hiện đại này vẫn đang tồn tại một xứ sở chỉ có "phái mạnh".
Kể từ năm 1060, khi hòn đảo Athos, Hy Lạp thực hiện luật “cấm phụ nữ” thì nơi đây thực sự đã trở thành một xứ sở của đàn ông. Thậm chí, ngay với động vật nơi đây cũng không cho phép sự tồn tại của “phái yếu”.


Trong thế giới hiện đại này vẫn đang tồn tại một xứ sở chỉ có "phái mạnh"

Bán đảo Athos độc đáo này là một dải đất dài 56 km, thuộc địa phận Chalkidiki trên bờ biển Địa trung Hải. Dẫu không có đại diện trên thế giới như Vatican, song với tư cách một nước cộng hòa tự trị, bán đảo Athos không chịu sự ràng buộc của pháp luật Hy Lạp. Nơi đây, những luật lệ được công bố trực tiếp từ các tu viện.

Những luật lệ được công bố trực tiếp từ các tu viện mà không chịu ảnh hưởng từ luật pháp Hy Lạp

Những tu sĩ ở đây ngay khi vừa mới sinh ra đã bị mang lên đảo. Cả đời không biết đến phụ nữ, đồ điện, thậm chí còn không bao giờ đọc báo. Nơi đây, người ta có lệnh cấm khắc nghiệt đối với mọi hành vi giải trí bao gồm ca hát thậm chí là hút thuốc.
Tuy nhiên, có một điều luật khắt khe và bất di bất dịch hơn cả mà có lẽ nhiều người sẽ cảm thấy sửng sốt khi nghe, ấy là không có bất cứ phụ nữ nào được đặt chân lên hòn đảo này.

Mỗi ngày, cảnh sát trên đảo chỉ cho phép 20 du khách là nam giới và trên 18 tuổi lên đảo
Hiện nay, xứ sở thần tiên này trở nên rất hấp dẫn đối với nhiều du khách. Tuy nhiên, luật lệ dành cho các khách du lịch đến đây cũng rất khắc nghiệt. Mỗi ngày, cảnh sát trên đảo chỉ cho phép 20 du khách là nam giới và trên 18 tuổi lên đảo.
Những du khách lên đảo không được đem theo động vật giống cái, đồng thời phải được thông qua sự kiểm tra ngặt nghèo của cảnh sát nơi đây để xác định chắc chắn giới tính của du khách là nam giới.
Những cuộc dạo chơi trên đảo Athos chỉ được thực hiện bằng một phương tiện duy nhất: Đôi chân. Các tu viện đều được xây dựng trên những vách đá cheo leo, được bao bởi những bước tường dày. Cổng vào chỉ có thể đi hàng một và nó sẽ đóng cửa ngay khi mặt trời lặn. Đối với du khách đến nơi đây, những chuyến lữ hành như vậy cũng chẳng khác cuộc sống tu hành là bao nhiêu.


Cổng vào chỉ có thể đi hàng một và nó sẽ đóng cửa ngay khi mặt trời lặn
Vì những điều luật kỳ lạ nơi đây, nên từ trước tới nay đã từng có rất nhiều phụ nữ muốn “đột nhập” vào. Tuy nhiên, những người thành công trong công việc mạo hiểm này không nhiều. Theo những ghi chép trong sử liệu nơi đây thì cho đến nay chỉ có một người phụ nữ Hy Lạp tên là Aliki Diplarakou đã đột nhập thành công lên xứ sở đàn ông này.

L.Chi chuyển

Trying to Understand My Viet-Canadian Identity by Talking to Young Viet-Canadians

PRESENTED BY VANS UNBOUND


Trying to Understand My Viet-Canadian Identity by Talking to Young Viet-Canadians (có phần tiếng Việt)

NGUỒN



VICE STAFF
Jul 5 2017, 2:35pm


All photos by Nam Phi Dang.
Photographer Nam Phi Dang explores his heritage through portraiture.



Bonding over our common love for skating, art, fashion and cool, weird shit, VICE and Vans partnered to launch Unbound—a new series that enables emerging Canadian creatives to work on what they love.

Being born outside of Canada and brought up by first-gen parents, I had never fully questioned what made me Vietnamese—whether it was cultural practices, language, or simply having parents from Vietnam. I just thought it was natural to be brought up the way I was. But being raised in a western society meant I couldn't always practice what I thought was normal other than at home with family—speaking Vietnamese rarely existed outside of our household.

As an adult, I've realized that I don't know much about my own Vietnamese identity. I decided to meet a community of second-generation Vietnamese-Canadians to ask them the same questions: "How do you identify yourself as Vietnamese person having been raised in a western society? Do you take pride and acknowledge it? Are you motivated to learn and carry on your heritage?"


Despite not having all the answers, this personal body of work has exposed me to a community who have the same questions and same drive to pass on the cultural heritage and history given by our families for future generations.

I asked my parents to translate these interviews into Vietnamese to show that language can play a vital role in cultural identity.




Mai Nguyen
Freelance Writer


I didn't start thinking about my dual identity as a Vietnamese-Canadian until I moved out of my parents' home in Halifax to study journalism at Ryerson University. Before I moved out, I never questioned my Vietnamese identity because I spoke the language every day at home, helped my mom make traditional Vietnamese meals, occasionally went to the Buddhist temple with the whole family, and spent every Sunday with my Vietnamese friends and their families. It's different for everyone, but for me, my family and community was the bridge that connected me to the Vietnamese side of my identity. When I moved out, it was like I didn't have that bridge anymore and slowly I began speaking the language less to the point where I had forgotten really basic words. That's when I began questioning whether I was "Viet enough" and what it meant to have a hyphenated identity.

Phương Mai Nguyễn - Tôi không hề nghĩ tới tình trạng song tịch Việt Nam - Canada của mình cho tới khi rời nhà cha mẹ chuyển tới Halifax để học về môn biên tập truyền thông ở Đại học Ryerson. Trước khi chuyển ra tôi chưa bao giờ hỏi cha mẹ tôi về nguồn gốc Việt,vì tôi nói tiếng Việt hàng ngày ở nhà,giúp mẹ tôi nấu món Việt truyền thống thỉnh thoảng tới chùa cúng Phật cùng cả gia đình, tụ họp với bạn bè Việt và gia đình họ vào mỗi Chủ nhật. Quan niệm mỗi người khác nhau,song với tôi gia đình và cộng đồng là sự kết nối cho tôi biết mình là người Việt. Sau khi chuyển ra ngoài ở sự kết nối đó không còn nữa, tôi nói tiếng Việt ít đi ,thậm chí quên dần những từ ngữ đơn giản nhất, và từ đó tôi tự hỏi, liệu tôi có "đủ là người Việt"không, tình trạng Quốc tịch có gạch nối (-) như vậy có nghĩa là gì.




William Nguyen
Entrepreneur – HEIR Kid, Get Fresh Company, Lost and Found

As much as I was ambivalent towards growing up as Vietnamese, I now take pride in how much it has made me who I am today. It's contributed to my work ethic, my personality, and my soul. I want my son to know that it's not just a language or cultural practice that's done at home—but that we are all multi-dimensional people, and his Vietnamese identity is a huge part of him just how it has been for me. I hope he doesn't believe that he's just Canadian or that Canada has made him, but understands that if my parents never came to Canada and brought me up on their traits and values, I would not be able to pass them down to him and be the parent I am today.

William Liêm Nguyễn - Có thể nói là tôi mâu thuẫn, cũng có thể nói là tôi chán vì mình đã sinh ra là người Việt , nhưng rồi tôi đã nhận biết được và rất tự hào về cội nguồn Việt đã tạo dựng lên con người tôi ngày hôm nay,tạo cho tôi một đạo đức nghề nghiệp và nhân cách mà tôi sở hữu. Tôi muốn con trai tôi sau này sẽ hiểu rằng , không phải chỉ học ngôn Ngữ văn hóa ở nhà mà phải học ở cả thế giới bên ngoài. Nhân sinh rất đa dạng, là người Việt sinh trưởng ở nước ngoài sẽ là một phần lớn trong cuộc đời nó cũng giống như tôi vậy. Tôi hy vọng và tin rằng không phải là đất nước hay con người Canada tạo dựng ra nó. nếu như cha mẹ tôi không tới đây và nuôi nấng dạy dỗ tôi một cách chuẩn mực, thì tôi sẽ không thể truyền lại cho con tôi về nguồn gốc Việt và trở thành người cha như tôi ngày hôm nay.



Vivi Nguyen
Wealth Digital Communications, TD Canada Trust


Even though I feel there are many hardships growing up and being Vietnamese, I also feel there are so many silver linings and benefits to being Viet and being part of the Vietnamese community. We are fortunate to hold onto a piece of tradition that not many other people may have. I enjoy taking part in the practices that give me an identity as a Vietnamese. It's almost a feeling of being exotic because our parents come from this foreign land and are able to bring these past traditions with them to this western society that can be seen differently.

Vivi Nguyễn - Dù biết rằng có rất nhiều thử thách khi sinh ra và lớn lên là người Việt, nhưng tôi vẫn thấy mình có rất nhiều may mắn và lợi ích là người Việt trong cộng đồng Việt Nam. Chúng ta may mắn được nắm giữ một truyền thống mà nhiều người không có được. Tôi vui mừng được đại diện cho người Việt Nam. Một cảm giác hào hứng lạ lùng khi có được cha mẹ mình đã tới đất nước này,mang truyền thống lâu đời của họ tới xã hội Tây Phương , mà có thể nhận thấy là hoàn toàn khác biệt với họ.



Vincent Tran
Kid. Studio
I think of the time when I was in high school; I would have a group of friends that I would hang out with and some of them were Vietnamese. But going to University and only sparsely having Viet friends, the question of what it meant to be Vietnamese came to my mind. It came from a feeling of embarrassment and a realization that I am at a point in my life where I only know so much about my culture and the history of it. Even though I know a bit about the cultural history of Vietnam, it was not knowing the language well and being able to speak it or communicate with family in full that made me think about my own cultural identity.

Vincent Trần - Tôi nghĩ về thời gian tôi còn học ở High school, tôi cũng chơi với một nhóm bạn trong đó có vài bạn là VN. Nhưng khi vào Đại học thì bạn Việt hiếm hoi lắm, nên tôi tự hỏi thế nào là người Việt. Từ chỗ thấy mắc cỡ (xấu hổ) tôi nhận ra rằng tôi biết rất nhiều về văn hóa cũng như lịch sử của nơi tôi đang sống. Mặc tôi biết rất ít về văn hóa lịch sử VN mặc dù không nói được nhiều tiếng Việt để có thể giao tiếp nhiều với gia đình ,thì không có nghĩa là tôi không nghĩ về nguồn gốc văn hóa VN của mình




Julia Huynh
Artist


I think what makes me feel Vietnamese is when I would come home and my parents would be speaking in Viet, constantly eating Viet food and participating in the cultural practices my parents were able to do, like praying for family members that have passed away. Even something as simple as watching Paris by Night with my parents made me feel Vietnamese.

Huỳnh Trúc Hạ - Theo tôi,cái mà làm cho tôi cảm nhận mình là người Việt là khi về tới nhà được nghe cha mẹ nói tiếng Việt,ăn đồ Việt chả mẹ nấu hàng ngày, cùng tụng kinh niệm Phật cầu siêu cho gia tiên, thậm chí là xem chương trìnhParis by Night cùng với cha mẹ tôi cũng thấy mình là người Việt.




Nam Hoang
Architect / Videographer


I started asking this question of what it meant to be Vietnamese right after university. I was having thoughts about the world and culture and the impacts of it, which led to me to think about my own identity and what kind of Vietnamese I was. I know that the Vietnam my parents had been raised in is now gone, and while it is interesting to me; I know it's a completely foreign idea. The identity I know and grew up on was one that was passed down through oral traditions, usually in settings like around the dining table with family. The question for me at this point is what happens to that legacy and where does it go?

Hoàng Nguyễn Nam - Ngay sau khi kết thúc đại học ,tôi bắt đầu băn khoăn như thế nào là người Việt . Tôi có nghĩ về văn hóa và ảnh hưởng của nó trên thế giới, điều này làm tôi nghĩ tới tình trạng của bản thân tôi là người Việt và là người Việt thế nào. Tôi biết đất nước mà cha mẹ tôi được sinh ra và lớn lên đã không còn nữa nhưng tôi lại muốn tìm hiểu về nó. Tôi biết đây là một ý tưởng hoàn toàn ngoại quốc , nhận biết về người Việt qua sự trưởng thành của tôi được để lại qua truyền thống truyền miệng trong những bữa ăn hàng ngày của gia đình. Tới giờ này tôi vẫn hỏi là chuyện gì đã xảy ra với sự kế thừa đó và nó sẽ đi về đâu.



Kevin Pham
Sales Associate, Livestock


I've always felt proud to grow up as a Vietnamese individual. I wanted to prove that being Vietnamese meant we could grow up as regular, contributing Canadian citizens. It meant showing that we weren't just minorities taking up space and causing trouble as delinquents. We can succeed whether it's getting a good job or going to school even though we are minorities—the whole "anything you can do, I can do better" mentality. I feel [Vietnamese have] always been looked down upon, and especially with the stereotype of Viet people being thugs or drug dealers. Even though I understand where that stereotype comes from—I was born and raised in places like Jane and Finch—it's given me all the more reason to prove we are better than that.

Kevin Phạm Quyết - Tôi luôn tự hào về bản thân vì đã được sinh ra là người Việt. Khi trưởng thành tôi muốn chứng tỏ rằng người Việt cũng đóng góp nghĩa vụ cho Canada như bao người Canada khác. Người Việt không phải là thành phần thiểu số chiếm dụng không gian và gây tội phạm,mặc dù là thiểu số nhưng chúng ta thành công trong học tập cũng như công việc, nói một cách bao quát là" bất kì điều gì bạn làm được, tôi sẽ còn làm tốt hơn thế". Tôi thấy người Việt luôn bị coi thường và đặc biệt là định kiến với một số Việt là côn đồ và buôn bán ma túy, mặc dù những định kiến này được hình thành từ khu vực Jane và Finch là nơi tôi được sinh ra và lớn lên, nhưng những định kiến đó càng làm cho tôi muốn chứng minh rằng người Việt tốt nhiều hơn thế.




Andy Nguyen
Rapper/Songwriter

I didn't start rapping because it was a way of rubbing it into my mother's traditional Vietnamese upbringing and the stereotypes that come with it, but to prove that it was possible to do anything you wanted and a way of showing pride for the Vietnamese community. My mom would always get excited when we watched an American movie and in the credits someone with the last name "Nguyen" would roll up, but they would always be part of the film crew or a background character. I want to be in people's faces and show them that it's possible to be a Vietnamese and have success outside of the usual stereotypical routes for Asians. It's sad to say, but I can't think of anyone especially within the Vietnamese community that I can look up to for inspiration. That's why I have the drive to be that person for others to look up to in the Viet community.

Nguyễn Khải Phi - Tôi bước vào nghề rapping (ráp) không phải là tìm cách chế nhạo sự dạy dỗ có truyền thống của các bà mẹ VN là phải có một nghề ổn định lương cao, mà chỉ muốn chứng minh rằng mình có thể làm bất cứ điều gì mình muốn, đồng thời mang lại sự từ hào cho cộng đồng người Việt.Mẹ tôi luôn luôn hào hứng xem một bộ phim Mỹ với lòng tin rằng sẽ có người họ Nguyễn trong danh sách những người làm phim hoặc đóng vai phụ trong cảnh làm nền. Về phía mình tôi muốn trình diễn trước mặt mọi người, và để chứng minh rằng người Việt có thể thành công trong nhiều lĩnh vực khác chứ không phải chỉ những lĩnh vực được định kiến theo suy nghĩ của người Châu á. Thật buồn khi tôi phải nói rằng, tôi không tìm được ai đó, đặc biệt là trong cộng đồng người Việt,cho tôi được nguồn cảm hứng,vì vậy mà tôi đã biến mình thành một người mang lại nguồn cảm hứng cho giới trẻ trong cộng đồng Việt Nam.


PHOTOS
VANS
NAM PHI DANG
VANS UNBOUND


Watch This Next


2:17


This Student Project Ended Up at the Biggest Gaming Convention in the World


Kim Liên sưu tầm

jeudi 20 juillet 2017

VẬN ĐỘNG THẾ NÀO ĐỂ GIẢM MỠ TRONG MÁU Bs Lê văn Vĩnh

VẬN ĐỘNG THẾ NÀO ĐỂ GIẢM MỠ MÁU



Thường thường người ta đều tưởng rằng vận động thể thao thể dục với cường độ mạnh như chạy marathon, tennis, vũ cầu kéo dài, bơi đua, tập tạ, đánh võ, chạy xe đạp nhanh.v.v..cho đến khi thở mệt hỗn hển, mồ hôi ra như tắm tức là có tác dụng giảm mỡ trong máu (cholesterol, triglycerid) . Rồi khi đi thử máu thấy mỡ vẫn còn cao như cũ hoặc siêu âm thấy gan vẫn còn bị nhiễm mỡ, không bớt gì hết. Tại sao ?

VẬN ĐỘNG THẾ NÀO
ĐỂ GIẢM MỠ TRONG MÁU

 BS. Lê văn Vĩnh

T
rong cuộc sống văn minh và đầy đủ dinh dưỡng như hiện nay, bệnh lý tim mạch và đột quị cũng như béo phì chiếm một tỷ lệ tử vong hoặc tàn phế rất cao không chỉ xảy đến cho người già mà còn cho người trẻ nữa nếu không biết cách hạn chế dinh dưỡng và tập luyện một cách hợp lý trong sự thu nhập đường và mỡ vào cơ thể chúng ta

Có rất nhiều người nghĩ rằng chơi thể dục thể thao với cường độ mạnh là hoặc thể dục qua loa sơ sơ là có thể làm tiêu mỡ, đường nhưng sự thật là không phải thế…Rốt cuộc theo với thời gian năm tháng bệnh tật kéo đến rất sớm như gan nhiễm mỡ, cao huyết áp, tiểu đường, xơ vữa động mạch, nhồi máu cơ tim và đột quị…..Do đó bài viết này nhằm giúp quí bạn hiểu rõ và nắm vững sự vận động hợp lý trong mục tiêu ngừa và trị liệu các rối loạn chuyễn hóa mỡ bằng phương thức vận động

TỪ MỘT LÁ THƯ THẮC MẮC…

Tôi năm nay 55 tuổi, thử máu thấy cholesterol cao, mỡ máu tăng (triglycerid) , gan nhiễm mỡ, vợ tôi 50 tuổi người gầy ốm cũng bị cao như tôi. Tôi đánh tennis, vợ tôi chơi vũ cầu liên tục 2 giờ mỗi ngày, Sáu tháng sau thử lại cả 2 người thì vẫn thấy mỡ và cholesterol cao không giảm cùng với sự tồn tại gan nhiễm mỡ. Tôi thắc mắc là tại sao có vận động cơ thể tối đa đều đặn như thế mà không giảm mỡ trong máu và vợ tôi gầy ốm mà tại sao vẫn bị mỡ cao ?


ĐỐI TƯỢNG BỊ MỠ CAO TRONG MÁU

-         Thông thường là những người ăn uống nhiều chất mỡ, tinh bột, đường và lười vận động
-          Không có nghĩa là mập mới bị mỡ cao trong máu, vì khi cơ thể đến lứa tuối trên 50, chuyển hóa đã bắt đầu kém không chuyển hóa hết mỡ hằng ngày do thức ăn đưa vào trong cơ thế, do đó dù ăn ít mỡ hoặc gầy ốm cũng có thể bị mỡ cao trong máu gọi là rối loạn chuyển hóa mỡ do tuổi già

VẬN ĐỘNG THẾ NÀO ?

Thường thường người ta đều tưởng rằng vận động thể thao thể dục với cường độ mạnh như chạy marathon, tennis, vũ cầu kéo dài, bơi đua, tập tạ, đánh võ, chạy xe đạp nhanh.v.v..cho đến khi thở mệt hỗn hển, mồ hôi ra như tắm tức là có tác dụng giảm mỡ trong máu (cholesterol, triglycerid) . Rồi khi đi thử máu thấy mỡ vẫn còn cao như cũ hoặc siêu âm thấy gan vẫn còn bị nhiễm mỡ, không bớt gì hết. Tại sao ? Ta hãy phân tích sự chuyển hóa của mỡ trong sự vận động sau đây :

Cường độ vận động gồm 2 loại, đó là vận động có oxy và vận động không có oxy

  1. Vận động có oxy : là loại vận động có cường độ nhẹ và vừa như đi bộ, chạy chậm, nhảy dây, đi xe đạp chậm, tập dưỡng sinh…cơ thể có đủ oxy, cơ bắp chủ yếu xử dụng năng lượng thu được từ sự oxy hóa acid béo, mỡ được tiêu hao nhanh. Nếu vận động nhẹ mà thời gian dài thì sự giảm mỡ sẽ trên 80%, nếu vận động với cường độ vừa thì tỷ lệ tiêu hao mỡ và đường bằng nhau tức là 50/50%. Nếu vận động có cường độ lớn mạnh mẽ thì sự tiêu hao mỡ chỉ chiếm 15 – 20 % mà thôi

Chỉ sau 20 phút vận động, cơ thể mới bắt đầu dùng mỡ để tạo năng lượng, trong 20 phút này chỉ có đường glucose được tiêu thụ mà thôi do đó muốn tiêu hao mỡ thì phải vận động trên 30 phút khi đó mỡ và glycogen (là loại đường từ glucose được dự trữ ở gan và cơ) mới được chuyển hóa thành năng lượng. Cùng với sự kéo dài thời gian vận động thì sẽ tiêu hao được mỡ từ 70 – 90%. Do đó vận động dưới 30 phút là không có tác dụng giảm mỡ gì cả dù cường độ lớn hay nhỏ

Thời gian vận động phải liên tục không gián đoạn ví dụ đi bộ nên đi bộ nhanh hơn là đi bộ chậm trên 30 phút liên tục không nghỉ nửa chừng chứ không phải đi một đoạn rồi nghỉ rồi đi lại. Như vậy là không có tác dụng tiêu mỡ và nên nhớ lúc vận động phải có thở hít sâu, đều đặn bằng mũi hít vào và bằng miệng thở ra. Tóm lại vận động trung bình từ 45 – 60 phút là tốt nhất, nếu ít quá thì tác dụng chẳng là bao

Trong sự vận động như đi bộ thì theo nghiên cứu nếu đi nhanh vào buổi sáng 1-2 giờ, lượng chất béo tiêu hao không đáng là bao như trái lại buổi tối dù chỉ đi bộ nửa giờ lượng chất béo tiêu hao lại tăng rõ rệt. Sở dĩ như thế là do đồng hồ sinh học của cơ thể quyết định. Thống kê cho thấy 2 giờ sau ăn tối đi bộ khoảng 40 – 60 phút thì lượng chất béo tiêu hao nhiều nhất, có thể làm giảm sự thèm ăn, rất có lợi cho sự giảm cholesterol và triglycerid máu
Khoảng cách đi bộ càng dài thì mỡ máu càng giảm
Tốc độ đi khoảng 10km/giờ
tức là đi nhanh mới đạt mục
tiêu giảm mỡ nhiều

  1. Vận động không có oxy : là loại vận động có cường độ mạnh mẽ như chạy, đá bóng, bóng rỗ, nhảy cao, nhảy xa, bơi đua, tập tạ, tennis…Vận động này đòi hỏi oxy thật cao, trong lúc cơ thể không cung cấp đủ oxy , năng lượng có được là từ chuyển hóa đường glucose theo con đường vô khí (không có oxy), cuối cùng sẽ tạo acid lactic tăng cao sẽ ức chế sự phóng thích acid béo tự do, giảm sự chuyển hóa mỡ lipid. Do đó đối với cường độ vận động quá lớn sẽ không có tác dụng giảm mỡ trong cơ thể chỉ tiêu hao chất đường mà thôi
Hơn nữa, khi vận động mạnh mẽ, ta phải thở nhanh và gấp để bù oxygen thiếu hụt thì sẽ đưa đến sự gia tăng thông khí phổi tức là thở hỗn hển, thở cạn làm tăng sự thải CO2nhanh, cuối cùng nồng độ COgiảm trong máu và sự bù đắp lượng oxy thu vào không cao. Kết quả là sẽ làm co thắt mạch máu não và cơ tim đồng thời ức chế sự di chuyển oxygen từ huyết sắc tố sang các tế bào. Mức độ C0quá thấp có thể đưa đến thiếu máu não và thiếu máu cơ tim cục bộ. Chính điều này gây ra những tai biến như đột quị, nhồi máu cơ tim, cao huyết áp nhất là ở lứa tuổi 50 trở lên khi vận động mạnh. Ngay cả tuổi trẻ cũng có thể bị nếu sự vận động mạnh mẽ này kéo dài như ở các cầu thủ bóng đá, tuy họ còn trẻ nhưng vẫn bị đột quị trong lúc đá bóng mà thỉnh thoảng chúng ta thường thấy

  1. Làm thế nào biết được vận động có oxy hoặc không có oxy ?
Lượng tiêu hao oxy tỷ lệ thuận với nhịp tim nên chỉ cần đo mạch đập của mình trong lúc luyện tập là biết được sự vận động có thích hợp hay không.
Muốn cho mỡ được đốt cháy thì phải vận động nhẹ và vừa. Thời gian vận động càng dài, tốc độ càng chậm thì lượng mỡ tiêu hao càng nhiều. Ta có thể theo công thức sau đây để giảm mỡ một cách lý tưởng :

 Nhịp tim : (220-số tuổi) x (60% hoặc70%)

            Ví dụ : Người 50 tuổi thì phải có nhịp tim tối đa trong lúc vận động là : 
220-50 x 70% = 119 lần/phút
Như thế ta phải kiểm tra nhịp tim bằng cách đo mạch đập ở cổ tay phải nhỏ hơn hoặc bằng 119 lần /phút thì mới có tác dụng giảm mỡ. Nếu trên số ấy thì là vận động mạnh chỉ có đường và protein tiêu hao mà thôi
Từ đó ta thấy những máy đi bộ ở nhà của các nước Tây phương luôn luôn có một cái hộp nhỏ gắn ở trên và trước mặt máy để đo nhịp tim của người tập rất tiện lợi cho ta điều chỉnh cường độ đi bộ của chính mình có oxy hay là không có oxy

VÀI ĐIỂM CẦN LƯU Ý

-          Lẽ dĩ nhiên tập luyện vận động phải kèm theo chế độ dinh dưỡng hạn chế tinh bột, đường và mỡ
-          Ăn vừa phải trái cây vì đường của trái cây là fructose, nếu dư thì sẽ biến thành mỡ trong cơ thể
-          Nước ngọt bánh kẹo cũng phải hạn chế
-          Nếu vận động mỗi ngày trên 30 phút thôi cho dù không thay đổi chế độ ăn uống cũng có thể làm thể trọng giảm dần trong nửa năm. Nhưng nếu tiết thực mà không vận động thì sẽ không giảm mỡ và không giảm thể trọng
-          Nếu thời gian vận động trong 20 phút thì chỉ có thể khống chế tăng thể trọng mà không thể giảm thể trọng
-          Phải vận động đều đặn, tối thiểu 3 lần/tuần, nếu hằng ngày thì càng tốt. Sau khi vận động thì hiệu ứng miễn dịch, giảm mỡ có lợi cho sức khỏe chỉ tồn tại 48 giờ mà thôi nếu không vận động trở lại thì hiệu ứng đó không còn nữa
-          Sự vận động hợp lý như đi bộ nhanh 60 phút/ngày sẽ cho ta nhiều tác dụng ích lợi như : giảm cholesterol và triglycerid máu, HDL tỷ trọng cao (high density lipoprotein) có lợi gia tăng trong việc huy động mỡ từ ngoại biên như thành mạch máu trở về gan giúp cho mạch máu không bị xơ vữa tránh đột quị và nhồi máu cơ tim. Và LDL tỷ trọng thấp (low density lipoprotein) có hại giảm (LDL có nhiệm vụ chuyển mỡ ra ngọai biên ứ đọng ở thành mạch máu rất nguy hiểm)
-          Vận động hợp lý cũng làm giảm huyết áp, ngừa bệnh tiểu đường type 2 và bệnh béo phì
-          Dưỡng sinh khí công có tác dụng giảm mỡ không ? Chỉ có khí công động là có thể giảm mỡ được với điều kiện phải luyện tập liên tục trên 30 phút hằng ngày kèm theo chế đô ăn kiêng hợp lý


Tóm lại, muốn giảm mỡ hoặc chống béo phì thì nên vận động nhẹ vừa, kéo dài liên tục trên 30 phút, lý tưởng là 1 giờ kết hợp với tiết thực giảm mỡ, đường và đơn giản nhất là đi bộ nhanh mà ai ai cũng có thể thực hiện được

Hồng Phúc sưu tầm

mercredi 19 juillet 2017

“Cô bé nghèo trả lại tỷ phú chiếc cặp quý, 30 năm sau con trai ông làm 1 việc không ngờ”

Nếu tham lam khoản tiền trong chiếc cặp năm ấy, chắc có lẽ cuộc đời cô bé không có bước ngoặt lớn như bây giờ.



Vào một buổi tối mùa đông cách đây hơn 30 năm, tại thủ đô Washington của nước Mỹ, một quý bà không may đánh rơi chiếc cặp tài liệu trong bệnh viện. Chồng của quý bà là một thương nhân giàu có. Ông đã vội vã quay lại bệnh viện giữa đêm hôm để tìm kiếm, bởi vì trong chiếc cặp không chỉ là rất nhiều tiền mà còn có cả một tập tài liệu mang thông tin mật của thị trường tài chính.Vị thương nhân đang đảo mắt tìm kiếm thì thấy một đứa trẻ rách rưới đứng ở hành lang bệnh viện. Cô bé đứng dựa vào tường, người vẫn còn co rúm trong bộ quần áo mỏng manh. Và trên tay cô bé chính là chiếc cặp mà vợ ông đánh mất.



Cô bé tên là Xi Yada, đang cùng mẹ điều trị ở phòng cấp cứu trong bệnh viện. Tính mệnh mẹ cô bé vô cùng nguy cấp, tất cả tài sản trong nhà đều đã bán sạch, vậy mà ngay cả tiền viện phí một đêm ở bệnh viện họ cũng không đủ để thanh toán. Không có tiền, ngày mai mẹ Xi Yada sẽ phải rời khỏi nơi đây. Xi Yada bất lực đi lại trong hành lang bệnh viện, cầu nguyện Chúa sẽ bảo hộ cho mẹ mình. Lúc ấy có một người phụ nữ sang trọng từ trên lầu bước xuống, bà đã đánh rơi chiếc cặp da màu đen ngay trước mặt Xi Yada. Có lẽ trong tay vẫn còn nhiều đồ vật khác nên bà không biết chiếc cặp bị đánh rơi. Lúc này trên hành lang chỉ có mình Xi Yada, cô bé chạy lại nhặt chiếc cặp và vội vàng đuổi theo người phụ nữ, nhưng khi Xi Yada ra đến cửa thì người phụ nữ đã bước lên chiếc xe hơi rồi đi mất.

Xi Yada mang theo chiếc cặp trở lại phòng. Khi vừa mở ra, cả hai mẹ con cô bé đều giật mình sửng sốt khi nhìn thấy bên trong là một khoản tiền rất lớn. Trong giây phút đó, họ hiểu rằng số tiền này đủ để trả toàn bộ viện phí, cứu được mẹ con họ qua cơn nguy kịch. Nhưng mẹ Xi Yada đã không làm vậy mà yêu cầu con gái mình đem chiếc cặp ra hành lang đứng đợi người đánh mất quay lại. Bà nói: “Người đánh mất tiền có lẽ rất lo lắng sốt ruột, việc cần làm nhất trong đời người chính là giúp đỡ người khác, biết nghĩ cho người khác. Việc không nên làm nhất chính là tham lam tiền bạc bất nghĩa.”Tuy nhận được sự giúp đỡ tận tình của vị thương nhân, nhưng sau cùng mẹ của Xi Yada cũng ra đi, để lại một mình cô bé bơ vơ trên cõi đời này. Hai mẹ con Xi Yada không chỉ trả lại vị thương nhân toàn bộ số tiền, mà quan trong hơn tất cả, đó là bộ tài liệu mật đã quyết định sự thành công của ông trên thị trường tài chính. Chính điều ấy đã giúp vị thương nhân sau này trở thành một đại gia giàu có.

Sau khi mẹ Xi Yada qua đời, vị thương nhân đã nhận Xi Yada về nuôi, tạo điều kiện cho cô ăn học và trưởng thành. Sau này khi đã hoàn thành chương trình đại học, Xi Yada lại giúp đỡ ông xử lý công việc. Tuy ông không cho Xi Yada bất cứ chức vụ cụ thể nào, nhưng trong thời gian dài thực tập và trợ giúp cho ông, cô đã tích lũy được nhiều kinh nghiệm quý giá. Xi Yada cũng trở thành nhân tài trên thương trường, giúp đỡ vị thương nhân trong các thương vụ làm ăn và định hướng phát triển cho đến những năm cuối đời.Khi vị thương nhân trải cơn nguy kịch, ông đã để lại một bản di chúc viết rằng:“Trước khi gặp hai mẹ con Xi Yada, tôi đã là một người rất nhiều tiền. Nhưng đứng trước mặt hai mẹ con nghèo khổ, dù bệnh tật vẫn từ chối khoản tiền lớn để cứu chính mình, tôi mới phát hiện họ chính là những người giàu có nhất. Họ có một phẩm chất đạo đức cao thượng, đây cũng chính là điều mà một thương nhân như tôi không có được. Tiền bạc mà tôi kiếm, đa phần là do tranh đấu giành giật mà có. Họ đã khiến tôi cảm nhận được một chân lý: Tài nguyên quý giá nhất của đời người chính là phẩm hạnh.Tôi nhân nuôi Xi Yada không phải là đền ơn đáp nghĩa, cũng không phải vì đồng cảm. Mà là vì tôi muốn mời một tấm gương làm người về. Có Xi Yada bên cạnh, cô bé giúp tôi nhắc nhở bản thân mình trên thương trường, những việc nào nên và không nên làm, đồng tiền nào nên và không nên kiếm. Đây chính là nguyên nhân tạo nên thành công của tôi những năm sau này, giúp tôi trở thành một tỷ phú. 

Sau khi tôi chết, toàn bộ tài sản của tôi đều để lại cho Xi Yada kế thừa, đây cũng không phải là một món quà, mà là vì tôi mong muốn sự nghiệp của tôi được phát triển huy hoàng hơn nữa.Tôi cũng tin tưởng đứa con thông minh của tôi hiểu được dụng tâm khổ ý này.”Sau khi từ nước ngoài trở về, người con trai của vị thương nhân lập tức ký ngay vào bản kế thừa tài sản cho Xi Yada mà không mảy may do dự: “Tôi đồng ý cho Xi Yada kế thừa toàn bộ di sản của cha tôi để lại, đồng thời mong muốn Xi Yada sẽ làm vị hôn thê của tôi.”

Xi Yada ngẩn người vì bất ngờ. Cô suy nghĩ một lúc rồi cũng ký tên: “Tôi chấp nhận kế thừa toàn bộ di sản của tiền bối để lại, bao gồm cả con trai ngài.”

Có một câu nói rằng: Thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo.

Những gì bạn làm cho người khác cũng chính là làm cho bản thân mình. Vì vậy, những gì bạn mong muốn có được thì cũng đừng ngần ngại trao đi. Nếu như bạn mong muốn những người bạn chân tình, vậy bạn hãy đối xử chân thành với mọi người. Nếu như bạn muốn vui vẻ, hãy chia sẻ niềm vui tới mọi người xung quanh.Cuộc sống bớt đi một chút vị tư, dành nhiều thêm một chút quan tâm cho người khác, làm được như vậy, cuộc sống của chúng ta sẽ tràn đầy sức sống, niềm tin và hy vọng.

Người phương Tây có một câu rất hay và dễ hiểu về tình yêu: “Bàn tay tặng đoá hồng thì nó thơm trước”. Đấy nếu ta dâng đóa hồng tặng cho người thì tay ta đã thơm rồi, chưa kể ta sẽ được đền trả bằng một đoá hồng khác. Nhưng nếu ta tặng gai cho người, giống câu phương ngôn “kẻ nào gieo gió sẽ gặt bão”, đến lúc ta sẽ nhận lại cả búi gai.Nhân quả chính là thứ cho đi và nhận lại. Đứng trước bức tường nếu ta cất tiếng hát du dương, thì bức tường sẽ vọng lại lời hát đó; còn nếu ta cất lời chửi rủa, tục tĩu, cáu gắt thì bức tường cũng sẽ phản xạ lại những âm thanh xấu xí quái dị đó.Nhân quả không chỉ trải qua một đời là hết. Theo lời Phật, nhân quả báo ứng theo ta từ kiếp này sang kiếp khác. Nếu là phúc thì sẽ được đền đáp đến khi hết phúc thì thôi, còn nếu là ác báo, sẽ phải chịu cho đến khi trả hết nghiệp mới dừng.​


LChi chuyển

Savez-vous réduire votre risque d’Alzheimer ?

Faite le test pour savoir si votre mode de vie est bénéfique pour votre cerveau !  http://bit.ly/1BoYHfP

Savez-vous réduire votre risque d’Alzheimer ?

Savez-vous réduire votre risque d’Alzheimer ?

Vous savez bien vous occuper de votre santé et connaissez la manière de prévenir la maladie d’Alzheimer autant que possible. C’est une excellente chose, car, avec une bonne hygiène de vie, on peut certainement éviter cette maladie ou reculer son apparition d’une dizaine d’années. Or, comme elle apparaît tard, se sont des années de vie en bonne santé en plus. Il est extrêmement intéressant de mener un mode de vie anti-Alzheimer, car il prévient aussi les infarctus, AVC et cancers ! Vous pouvez compléter vos connaissances en lisant un livre sur le sujet : « Prévenir Alzheimer, cancer, infarctus » aux éditions livre de poche par les Dr Catherine Solano et Philippe Presles.Voici des explications plus précises aux questions du test :
- L’hypertension artérielle multiplie par 6 le risque de maladie d’Alzheimer. Autrement dit, si vous ne soignez pas votre hypertension, votre cerveau en subit les conséquences. Le traitement par antihypertenseur a prouvé son effet en prévention de la maladie d’Alzheimer.
- L’exercice physique est essentiel pour prévenir la maladie d’Alzheimer : On sait par exemple que 3 km de marche quotidienne diminue de moitié le risque de maladie d’Alzheimer chez l’homme…
- Le tabagisme double le risque de survenue de la maladie d’Alzheimer, et peut même le tripler chez les gros fumeurs.
- Les graisses de type oméga-3 participent à la prévention de la maladie d’Alzheimer. L’huile de colza est l’huile d’assaisonnement la mieux adaptée pour cet apport, avec l’huile de noix. L’huile de tournesol est à éviter et l’huile d’olive n’a pas d’effet néfaste, mais pas d’effet bénéfique non plus en prévention de la maladie d’Alzheimer.
- Bien traiter un cholestérol trop élevé est essentiel dans la prévention de la maladie d’Alzheimer. Cela tombe bien, c’est tout aussi important pour la prévention des infarctus et AVC.
- Le curcuma, associé au poivre noir semble être capable d’agir sur la désagrégation des plaques amyloïdes impliquées dans la maladie d’Alzheimer. 

Sources : 
- Etude PAQUID : http://www.isped.u-bordeaux2.fr/RECHERCHE/PAQUID/FR-PAQUID-Accueil.htm.
- Schaefer EJ et al. Plasma Phosphatidylcholine Docosahexaenoic Acid Content and Risk of Dementia and Alzheimer Disease. Arch Neurol. 2006;63:1545-1550.
- Forette F et al. The prevention of dementia with antihypertensive treatment : new evidence from the systolic hypertension in Europe (Syst-Eur) Study.
- Chalmers J et al. Perindopril pROtection aGainst REcurrent Stroke Study (PROGRESS) : interpretation and implementation. J Hypertension Suppl. 2003 Jun;21 Suppl 5:S9-14.
- Abbott RD, White LR, Ross GW, et al. Walking and dementia in physically capable eldery men. The Journal of American Medical Association, Septembre 2004, Vol. 292, No 12, 1447-53.
- Weuve J, Kang JH, Manson JE, et al ,Physical activity, including walking, and cognitive function in older women ,The Journal of American Medical Association , Septembre 2004, Vol. 292, No 12, 1454-61.
- Rovio S, Kareholt I, Helkala EL et al. Leisure-tem physical activity at midlife and the risk of dementia ans Alzheimer’s disease. http://neurology.thelancet.com Published on line October 4 2005 DOI:10.1016/S1474-4422(05)70198-8.
- Juan D et al. A 2-year follow-up study of cigrarette smoking and risk of dementia. Eur J Neurol. 2004 Apr;11(4):277-82.
- Kang JH, Ascherio A, Grodstein F. Fruit and vegetable consumption and cognitive decline in aging women. Ann Neurol. 2005 May;57(5):713-20.
- Ono KHasegawa K, Naiki H, Yamada M. Curcumin has potent anti-amyloidogenic effects for Alzheimer's beta-amyloid fibrils in vitro. J Neurosci Res. 2004 Mar 15;75(6):742-50.
- Yang F, Lim GP, Begum AN et al. Curcumin inhibits formation of amyloid beta oligomers and fibrils, bind plaques, and reduces amyloid in vivo. J Biol Chem. 2005 Feb 18;280(7):5892-901.