vendredi 11 mai 2012

Mẹ của chúng ta



Sắp đến ngày Lễ các bà mẹ, có bài của chị BHuyền 1 cựu nữ sinh TV viết rất hay, mời đại gia đình và các thân hữu cùng đọc để hướng lòng về Mẹ



TB sưu tầm
From: bichhuyen36


Thưa các bạn,
Tháng Năm tại Hoa kỳ, khi những cây Jacaranda bâng khuâng tím ngát mầu hoa tím là người ta lại nhớ Mẹ vì ngày Mother’s Day là khoảng giữa tháng này. Có lẽ ngày lễ Mẹ đã có từ lâu. Mỗi dân tộc chọn một ngày, cách thưóc khác nhau nhưng ý nghĩa chung là để tỏ lòng biết ơn đối với Mẹ.
Thật đáng yêu và cảm động, năm nay Bh nhận được một món quà rất sớm, cách đây trên dưới 10 ngày. Nói sao hết cho vừa với tình thương yêu trong sáng ấy…



Nói đến mẹ là nói đến sự hy sinh vô bờ bến. Nhất là trong lịc sử cận đại. Có khi Mẹ đã phải một tay nuôi tù trong trại tù gọi là "trại học tập cải tạo" khi người cộng sản Việt Nam nắm quyền hành: bố tù, chồng tù, con tù, rồi cả cháu tù nữa.

Trong chiến tranh Nam Bắc tương tàn, có những người mẹ đã phải một tay chôn hết ngần ấy thế hệ trong gia đình. Có những bà mẹ, có bao nhiêu đứa con thì sau chiến tranh không còn sót người nào!

Tháng Năm, ngày lễ Mẹ , hãy ngậm ngùi nhớ đến những bà mẹ ấy.

Nhà thơ Hồ Dzếnh trong một bài thơ ca ngợi người đàn bà Việt Nam, đã viết những bài thơ tha thiết như thế này:


Cô gái Việt Nam ơi!
Nếu chữ hy sinh có ở đời
Tôi muốn nạm vàng muôn khổ cực
Cho lòng cô gái Việt Nam tươi

Thế thì...có chữ nào, nạm bằng gì có thể làm cho những người chêt sống lại được không?

                       
 Mẹ của chúng ta



Đã có bao nhiêu thơ ca ngợi về người mẹ, từ ngàn xưa cho đến ngày nay và mãi mãi mai sau, viết về mẹ vẫn là vô cùng.

Cho dù ở đâu, bất cứ một xứ sở, xã hội nào, văn minh hay lạc hậu, người Mẹ cũng vẫn là thần tượng vĩ đại nhất của con người. Mẹ là người sáng tạo ra nhân loại, ban phát tình yêu, ân sủng cho con người.



Chúng ta hãy nghe một vài trích đoạn trong bài thơ Ngày Xưa Có Mẹ của Khuyết danh:



Khi con biết ăn

Mẹ là người mới cho con muỗng cháo

Khi con biết đòi ngủ bằng tiết tấu

Mẹ là người thức hát ru con

Bầu trời trong mắt con ngày một xanh hơn

Là khi tóc mẹ ngày thêm sợi bạc



Nếu có một vòng trái đất

Người mong con mòn mỏi vẫn không ai ngoài  Mẹ

Mẹ!

 Tiếng gọi Mẹ mà khi bập bẹ

Đến lúc trưởng thành con vẫn chưa hiểu hết chiều sâu

Mẹ, có nghĩa là bắt đầu

Cho sự sống, tình yêu, hạnh phúc …



Vâng, thưa các bạn,

Mẹ, có nghĩa là mãi mãi

Là không cho đi không đòi lại bao giờ



Mẹ bao giờ cũng nhận về mình những nỗi bất hạnh, sự đau khổ, điều oan nghiệt và bất công có khi do chính những  người con của mẹ gây nên.

Thiên chức làm mẹ từ nghìn xưa là niềm tự hào cao cả, kiêu hãnh và vinh quang mà mẹ cảm thấy hạnh phúc.

Niềm sung sướng hạnh phúc nhất của mẹ phải chăng là cái khoảnh khắc nghe thấy tiếng khóc đầu tiên của đứa con vừa chào đời,  thấy gương mặt con  với cái nhìn đầu tiên. Mẹ quên cả sự đau đớn thể xác chỉ còn biết đứa con yêu, một thiên thần bé bỏng…

Mẹ nuôi con không kể nhọc nhằn bao ngày tháng.

Mùa xuân đến với trần gian tươi đẹp nhưng mùa xuân mỗi lần đến với mẹ là mỗi lần tóc mẹ bạc, mắt mẹ lại nhạt phai…


Con lớn lên rồi rời xa tay mẹ

Mẹ vẫn cười nghiêng theo bóng đời con

Khi vấp ngã con gọi “Mẹ ơi” rất khẽ

Đỡ con lên, mẹ hỏi “có đau không?”



Lòng mẹ ấm, lòng mẹ thơm, lòng mẹ là nơi an toàn nhất cho con trú ngụ. Bao nhiêu tiếng cười, nước mắt rơi mà vẫn không đầy, không vơi.

Bao nhiêu nỗi buồn, bao nhiêu nỗi âu lo mẹ chịu để con có niềm vui , mỗi lần ngồi bên mẹ , con như được ngồi trong vùng kỷ niệm , nguyên vẹn, yêu thương tràn đầy.


Con tập  làm thơ từ năm lớp 9

Bởi tự bao giờ quen tiếng mẹ ru

Yêu tiếng quê hương ngọt ngào giọng mẹ

Với tiếng ru êm đềm : Gió mùa thu…



Và…thêm một bài thơ thật đẹp , mẹ dành cho con:



Nếu mẹ bỗng tan thành ánh trăng

Thì con ơi, con hãy là đồng lúa

Ánh trăng mơn man đồng lúa rì rào

Mẹ con mình cùng hát

Những bài ca không lời đẫm hương



 Nếu mẹ bỗng biến thành đồng cỏ

Thì con ơi, con hãy là một con bê con

Đồng cỏ mẹ mênh mông tơ non

Cho con tha hồ ăn, tha hồ bay nhảy



Nếu mẹ bỗng chảy thành dòng sông

Thì con ơi, con hãy là ánh sáng

Bởi những dòng sông trong đêm buồn lắm

Mẹ sợ những con thuyền nằm ngủ không yên



Nếu mẹ bỗng hóa thành cánh buồm

Thì con ơi, con hãy là ngọn gió

Mẹ con mình đi khắp bốn phương

Thấm hết bao mặn mòi, ngọt mát của nhân gian



Nếu mẹ là..nếu… mẹ là…

Thôi mẹ ơi, mẹ đừng là gì nữa

Con muốn mẹ là Mẹ mãi thôi

Để con được ngồi trong hai vòng tay mát êm của mẹ…




Xin cám ơn chị BH và TB về bài Mẹ 


Lẽ sống ngày 11 Tháng Năm
Cơn Thịnh Nộ Của Các Thánh
Trong tác phẩm có tựa đề "Quyển Phúc Âm thứ 5", tác giả người Ý là ông Pomilio có tưởng tượng một câu chuyện như sau: Ngày kia, các thánh trên Thiên Đàng không còn chịu đựng nổi những xúc phạm của con người đối với Thiên Chúa nữa, cho nên Ngài mới họp công nghị để tìm cách chặn đứng tội lỗi của nhân loại...
Sau không biết bao nhiêu buổi họp, cuối cùng các thánh mới đồng thanh biểu quyết rằng việc Con Thiên Chúa chịu chết trên thập giá vẫn chưa đủ để cứu rỗi con người. Do đó, cần phải dùng đến sức mạnh may ra mới trừng trị và thuyết phục được loài người.
Các Ngài họp lại thành một đạo binh hùng mạnh và xâm nhập vào trái đất. Chỉ trong nháy mắt, đạo binh các thánh đã chinh phục được thế giới. Các Ngài giao việc cai trị trái đất cho một số người công chính còn sót lại giữa loài người. Còn tất cả những kẻ gian ác, tội lỗi, các ngài tập trung lại trong một thung lũng lớn. Tại đây, các ngài dựng lên những dàn hỏa thiêu vĩ đại để tiêu diệt tất cả những người tội lỗi. Các ngài tin chắc rằng sau cuộc thanh lọc này, dòng giống con người trên mặt đất sẽ chỉ có những người công chính...
Khi mọi sự đã sẵn sàng để tiến hành cuộc tiêu diệt, thì giữa đám người tội lỗi, các thánh bỗng thấy một người đang vác thập giá. Hắn đang ra hiệu cho những người khác đến giúp dỡ hắn... Nhìn thấy cảnh tượng ấy, các thánh càng bực tức hơn nữa. Tại sao một người tội lỗi lại bị xử theo hình phạt chỉ được dành riêng cho Con Thiên Chúa mà thôi? Nghĩ như thế, cho nên các thánh mới triệu kẻ vác thập giá đến, trói chân tay hắn lại và giải đến trước mặt thánh Phêrô để xét xử.
Vừa thoáng nhìn qua kẻ vác thập giá, vị thủ lãnh các tông đồ đã nhận ra ngay Thầy mình. Các thánh ngỡ ngàng không ít, khi được thánh Phêrô tiết lộ rằng Con Thiên Chúa đang lẫn lộn giữa những người tội lỗi. Các ngài mới nhớ lại lời của Ngài: "Con Người không đến để cứu thoát những người công chính mà chính là những người tội lỗi". Chúa Giêsu cũng nói các thánh rằng Ngài đã quyết định chết một lần nữa cho các tội nhân, bởi vì trên trần gian, không có một người nào có thể cứu thoát kẻ có tội khỏi cơn thịnh nộ của các thánh.
Chúng ta dễ rơi vào hai thái cức trái nghịch nhau: thái độ của những người biệt phái và thái độ của Giuda, kẻ bán nộp Chúa.
Thái độ của những người biệt phái được Chúa Giêsu phác họa qua hình ảnh của một người tự cao tự đạo vào Đền Thờ cầu nguyện. Người này kể ra bao nhiêu công trạng của mình và nhìn một cách khinh bỉ về người thu thuế đang nép mình ở phía cuối Đền Thờ. Thái độ ấy tiêu biểu ấy cho chính cái nhìn mà đôi khi chúng ta cũng có đối với người khác. Chúng ta hãnh diện về đời sống đạo đức của chúng ta và kết án những yếu hèn, thiếu sót của những người xung quanh...
Đối nghịch với thái độ kiêu ngạo của người biệt phái là thái độ thất vọng của Giuda. Sau khi đã bán nộp Chúa, Giuda mới nhận ra lỗi lầm của mình. Ông không còn tin tưởng ở lòng Nhân Từ của một Thiên Chúa có thể tha thứ tất cả tội lỗi của ông và có thể mang lại cho cơ may để sống tốt đẹp hơn.
Tựu trung, cả hai thái độ đều có chung một mẫu số: đó là đóng khung trong chính bản thân để khước từ mọi ân sủng của Chúa.
Qua cuộc sống của mình, Chúa Giêsu mời gọi chúng ta đặt tất cả tin tưởng, phó thác vào Tình yêu của Thiên Chúa. Dù tội lỗi chúng ta có ngập tràn, Tình yêu của Thiên Chúa vẫn luôn có sức xóa sạch tất cả. Tình yêu của Ngài mạnh hơn cả hỏa ngục và sự chết... Qua cách cư xử của Chúa Giêsu với tội nhân, chúng ta cũng được mời gọi để nên trọn lành như Cha chúng ta trên Trời, đó là luôn biết tha thứ và cảm thông đối với những bất toàn, yếu đuối và tội lỗi của con người...

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire