Khi trước tôi nghĩ rằng mình cứ hết lòng giữ đạo để Chúa thương và cứu cho mình khỏi cảnh khổ. Đến lúc gặp nghịch cảnh, khi thì tôi than thân trách phận, khi thì tôi phẫn nộ vì cho là bất công, có khi tôi cũng cho là do mình làm tội nên bị Chúa phạt, rồi tôi ăn năn xin Chúa tha thứ và cố gắng sống tốt hơn để được Chúa thương cứu giúp, được chăng hay chớ. Nhưng tôi thấy thế thì mình cũng sống như mọi người khác, có lúc sướng, có lúc khổ, có lúc sống được tốt, có lúc cũng phạm tội, và tôi tự hỏi vậy thì Chúa cứu mình cái gì đây?
Sau một thời gian dài được dẫn dắt để có tương quan mật thiết với Chúa qua bí tích Thánh Thể và cầu nguyện, lần đầu tiên tôi nhận ra mình được Chúa cứu là khi tôi gặp phải nghịch cảnh, nhưng tôi thấy mình không còn phản ứng tiêu cực như trước đây nữa. Tôi đã biết nhìn nghịch cảnh như cơ hội giúp cho tôi ý thức được sự mong manh của thân phận làm người, sự bất lực của mình để làm chủ cuộc đời mình và vì thế mình phải cậy dựa vào một sức lực quyền năng bên ngoài mình là Chúa, và như thế, nghịch cảnh cũng trở nên tốt vì làm cho đời sống nội tâm của tôi sâu sắc hơn và giúp tôi xích lại gần Chúa hơn. Hơn nữa, tôi cũng nhận ra nghịch cảnh tạo nên trong tôi một chỗ trũng để có thể đón nhận ơn Chúa, vì hẳn nhiên dù Chúa có muốn thì cũng không thể đổ ơn vào những chỗ bằng phẳng hay lồi lên được. Do đó, chính khi tôi được tròn đầy mọi sự nên không cảm thấy cần đến Chúa lại là những lúc tôi có nguy cơ rời xa Chúa hơn, vậy thì đâu hẳn như thế là tốt cho tôi. Khi nhận ra như thế, tôi mới hiểu được ý nghĩa của những câu: “Phúc cho người nghèo khó..., Phúc cho người khóc than...”, và thấy phúc hay họa không do hoàn cảnh nhưng do chính lòng mình. Thật vậy, mình chỉ khổ khi chỉ biết quy về mình khiến mình quay quắt với chính mình và do đó mình không thể mở lòng ra cùng anh chị em mình và cùng Chúa, Đấng “biến mọi điều dữ thành điều lành cho những ai yêu mến Người”, như lời thánh Phaolô quả quyết, và vì vậy, mình không tìm được an ủi và nâng đỡ trong cảnh khổ.
Tôi cũng ý thức rằng những lúc mình không phản ứng tiêu cực không phải là vì mình hơn gì ai, nhưng chỉ vì là mình được Chúa cứu, qua sự trung thành ở lại với Chúa mỗi ngày trong cầu nguyện khiến Chúa có thể hun đúc con tim và cái nhìn của mình. Và khi đã học được phần nào cách nhìn và cách yêu thương của Chúa thì dù trong hoàn cảnh nào, mình cũng sớm được bình an, một sự bình an mà chỉ có Chúa mới ban cho được thôi, như Chúa đã nói. Đồng thời, những gì Chúa dạy như ăn ở hiền lành, khiêm nhường, không phán xét người khác, v.v. sẽ đến một cách tự nhiên không cần đến sự cố gắng của mình. Thật vậy, khi mình nghiệm ra rằng tất cả những gì mình là, mình có, mình làm được tốt là chỉ vì mình được Chúa cứu, thì làm sao mình có thể có những thái độ giận dữ, lên mặt, chê trách, v.v. đối với những anh chị em mình mà chưa đến giờ được cứu trên con đường đi riêng của họ? Lúc đó, mình chỉ còn biết xót thương họ, và nếu họ có làm khổ mình thì mình cũng dễ dàng thông cảm và xin Chúa tha cho họ “vì họ không biết việc họ làm”.
Tôi cũng nghiệm ra rằng mỗi người là duy nhất và Chúa không hề bất công khi ban cho mỗi người khả năng và bản tính khác nhau, vì hơn hay kém, tốt hay xấu chỉ là theo đánh giá của người đời. Ví dụ, người thấy mình có nhiều khả năng hơn người khác nên đâm ra kiêu ngạo, dưới mắt Chúa, sẽ không bằng một người vì ít khả năng nên dễ khiêm nhường hơn. Cũng vậy, người hiền lành mà ai cũng khen, nhưng muốn tránh xung đột để được yên ổn thì dễ trở nên nhu nhược và hèn nhát. Cái hiền lành này khác xa với cái hiền lành của người độ lượng, bao dung, biết thông cảm và tha thứ cho người khác, và điều này đòi hỏi ở họ một sự dũng cảm phi thường do Chúa ban cho. Trái lại, người có tính nóng nẩy, nếu ai nói hay làm gì không vừa ý mình là nổi giận ngay, lúc này, ai cũng thấy tính ấy là xấu. Nhưng cũng với tính nóng nẩy ấy, trước những cảnh áp bức, bất công, người sống yêu thương sẽ nhảy ra bênh vực người khác ngay, dù có phải trở nên hung hãn, họ lại được mọi người khâm phục. Hoặc người không có đầu óc suy xét, bị mọi người chê bai, nếu vì vậy mà mặc cảm thì sẽ là xấu, nhưng với ơn Chúa, họ nhận ra nhờ như thế mà mình không phán xét ai, không có thành kiến về ai, dễ mở lòng với người khác hơn, v.v. lúc đó họ còn phải tạ ơn Chúa vì khiếm khuyết này nữa.
Tóm lại, tất cả những gì chúng ta được ban cho hay ngay cả không được ban cho (theo mắt nhìn của người đời), đều không tốt không xấu, chỉ khi chúng ta đem ra phục vụ cho bản thân mình thì mọi sự sẽ trở thành xấu. Ngược lại, khi đã được Chúa cứu và chỉ còn muốn sống yêu thương và luôn hướng về người khác, thì điều gì chúng ta làm cũng sẽ trở thành tốt, như thánh Augustinô nói: “Hãy yêu đi, rồi muốn làm gì thì làm”.
ULTD & ltd
08/03/2021
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire