Đi Một Đoạn Đường Với Chúa
Người Ấn
Độ có kể một câu chuyện ngụ ngôn như sau: Có một người thanh niên nọ khao khát
được nhìn thấy Chúa. Đêm ngày, anh cầu nguyện liên miên là chỉ mong sao cho ước
nguyện của mình thành sự thật. Quả thực, không bao lâu, Thiên Chúa đã đến với
anh dưới hình dạng của một con người đẹp đẽ, uy quyền, trầm tĩnh.
Chúa đề
nghị với anh: "Con có thể đi với Ta một quãng đường không?". Người
thanh niên cảm thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết. Chúa và anh đồng hành với nhau
như một đôi bạn tri âm. Đi một lúc, Chúa dừng lại nói với anh: "Ta khát
nước, con có thể đi tìm cho Ta một ít nước không?".
Người
thanh niên hăm hở đi tìm nước. Lòng anh tràn ngập hạnh phúc. Còn gì sung sướng
bằng đi tìm nước để mang về cho Chúa... Nhưng, anh đi tìm mãi mà không thấy nơi
nào có nước... Anh đi mãi để rồi cuối cùng dừng lại bên một bờ sông. Anh đang
chuẩn bị lấy nước mang về cho Chúa, thì tình cờ một cô gái đẹp xuất hiện bên bờ
sông. Cô gái đẹp đến độ người thanh niên không còn thấy cảnh vật xung quanh,
cũng như không còn nghĩ đến việc mang nước về cho Chúa.
Anh nấn
ná đến làm quen với cô gái. Họ thương nhau, lấy nhau và sinh được nhiều con
cái. Không gì đầm ấm, hạnh phúc cho bằng. Nhưng một cơn ôn dịch xảy đến. Người
thanh niên đưa vợ con đi đến một nơi khác. Nhưng khi họ đi qua một chiếc cầu,
thì thình lình mưa gió thổi đến, nước dâng lên kéo cả vợ con anh theo. Người
đàn ông bám vào được một gốc cây lớn. Anh khóc thương cho thân phận bọt bèo của
vợ con cũng như chính kiếp cô đơn lạc loài của anh.
Giữa lúc
đó, Thiên Chúa xuất hiện trước mặt anh: Ngài mỉm cười hỏi anh: "Này con,
con có mang nước về cho Ta không? Con làm gì để Ta phải chờ đợi gần cả tiếng
đồng hồ".
Một người
cha nhân từ mòn mỏi trông đứa con hoang trở về: đó là hình ảnh cảm động nhất về
Thiên Chúa mà Chúa Giêsu đã mạc khải cho chúng ta trong bài dụ ngôn "Người
Con Hoang Đàng". Từng ngày, người cha ra đầu ngõ để trông đợi. Khi đứa con
còn ở đằng xa, ông đã chạy đến để giang rộng đôi cánh tay để ôm trọn đứa con
vào lòng, không một lời quở trách, không một cử chỉ bất bình... Thiên Chúa cũng
đối xử với chúng ta như thế. Chúng ta tưởng mình đi tìm Ngài, chúng ta tưởng
Ngài ẩn mặt với chúng ta. Nhưng kỳ thực, chính Ngài mới là Đấng đeo đuổi chúng
ta, tìm kiếm chúng ta, chờ đợi chúng ta. Chúng ta tưởng mình đang đi đến với
Chúa, nhưng kỳ thực chính Ngài đang ở với chúng ta.