Lẽ sống 17-01
Có
hai sự kiện xem ra tương phản nhau: tại Tây Phương, nhiều nhà thờ bị đóng cửa
hoặc đem ra bán đấu giá, vì giáo dân không đủ cấp số hoặc không còn người lui
tới nhà thờ. Trong khi đó thì tại Việt Nam, nhu cầu sửa chữa hoặc xây nhà thờ
mới mỗi ngày một gia tăng.
Có
thể có hai quan niệm sống đạo đằng sau hai sự kiện ấy. Nhiều người Tây Phương
cho rằng sống đạo là sống Công Bình và Bác Ai, chứ không nhất thiết phải đến
nhà thờ. Trong khi đó thì có người lại trách cứ rằng nhiều người Việt Nam chỉ
giữ đạo hình thức, họ thích biểu dương tôn giáo, họ thích rước sách, họ đọc
kinh làu làu, họ siêng năng đến nhà thờ, nhưng họ xem thường những đòi hỏi của
Công Bình và Bác Ai.
Kỳ
thực, giữ đạo trong nhà thờ mà không sống đạo bên ngoài nhà thờ là một thiếu
sót, nếu không muốn nói là một thái độ giả hình mà Chúa Giêsu đã lên án gắt
gao. Nhưng sống Công Bình và Bác Ai mà không múc lấy sức sống từ việc gặp gỡ
Chúa nơi nhà thờ cũng là một thiếu sót. Người Kitô đích thực múc lấy sức sống
từ Đức Kitô và diễn đạt sức sống ấy qua cuộc sống thường ngày. Có nhà thờ để
cầu nguyện nhưng cũng có chợ đời để gặp gỡ Chúa. Người Kitô hướng về Trời cao,
nhưng vẫn còn bám lấy cõi Đất. Người Kitô đến nhà thờ, mà để quay trở lại cuộc
sống. Và cuộc sống cũng sẽ trở nên cằn cỗi, nếu nó không được nuôi dưỡng bằng
lương thực Thần Linh.
"Hãy trở nên những viên đá sống động".
Đó là ơn gọi của người Kitô chúng ta. Hãy trở thành những viên đá sống động
không chỉ để xây dựng ngôi nhà thờ bằng gỗ đá, nhưng là để xây ngôi Đền Thờ của
cuộc sống. Cuộc sống có trở thành Đền Thờ để gặp gỡ Chúa qua những gặp gỡ với
tha nhân, qua những xây dựng Hòa Bình và yêu Thương, thì Đền Thờ gỗ đá mới sống
động.
Phạm Anh sưu tầm