Chín ân đức của cha mẹ
Mỗi
năm cứ vào mùa lễ Vu Lan, tôi hay có những nỗi buồn man mác, vì cha mẹ
tôi đều đã quá vãng, tạm biệt các con để về nơi vĩnh hằng. Những kỷ niệm
đẹp luôn hiện về, hình ảnh tôi cầm bông hồng tặng mẹ vào ngày Mother ' s
day, trên giường bệnh ở nhà thương vẫn ẩn hiện, mẹ xiết chặt tay tôi,
nước mắt tuôn trào vì không nói nên lời. Mẹ tôi vui, vì cô con gái ở rất
xa hơn 5 giờ bay đã về thăm mẹ. Thấm thoát cũng đã hơn 6 năm, mẹ tôi rời
xa các con, tôi không còn diễm phúc nhận được hoa hồng đỏ thẫm như các
bạn đang còn mẹ, hoa hồng trắng đã thay vào đó, biểu tượng của tình mẫu
tử tinh khiết, thiêng liêng, bao la không suy tính.
Mẹ ơi giây phút này con nhớ đến mẹ nhiều, chắc mẹ cũng rất mãn nguyện vì lòng yêu thương của các con cháu đã dành cho mẹ vào cuối cuộc đời, một cuộc đời buồn nhiều hơn vui, hy sinh, nhẫn nại, chịu đựng và đầy lòng nhân hậu , yêu thương.
Mẹ ơi giây phút này con nhớ đến mẹ nhiều, chắc mẹ cũng rất mãn nguyện vì lòng yêu thương của các con cháu đã dành cho mẹ vào cuối cuộc đời, một cuộc đời buồn nhiều hơn vui, hy sinh, nhẫn nại, chịu đựng và đầy lòng nhân hậu , yêu thương.
Lòng vị tha của mẹ đã là tấm gương dạy dỗ các con , ơn ấy chúng con ngàn đời khắc ghi.
Nhớ mẹ
KĐ
Mùa Vu Lan 2011
KĐ
Mùa Vu Lan 2011
Mùa Vu Lan
Vu Lan mùa báo hiếu,
Thoáng buồn nhớ đến mẹ,
Nhớ bạn bè phương xa,
Nhớ thầy cô dạy bảo,
Lòng mẹ thật bao la,
Nghĩa mẹ như suối nguồn,
Suối nguồn thì khó cạn.
Con thường hay nhớ mẹ,
Nhẫn nại cùng hy sinh,
Đức tính mẹ hằng giữ,
Khó theo lắm mẹ ơi,
Bạn bè hay nhắc đến,
Mẹ Đoan hiền quá trời.
Hãnh diện vì mẹ tôi,
Sống chân thành giản dị,
Được nhiều người mến yêu.
Tôi nhớ hôm tang lễ,
Một cụ già làm thơ,
Tặng hai chữ ‘hiền nhân’,
Làm nhiều người nhỏ lệ.
Nhớ những năm cuối đời,
Tuy con không sống gần,
Nhưng chắc tại phước duyên,
Ba lần vào bệnh viện,
Đều có con cạnh kề.
Đời mẹ nhiều gian nan,
Chịu rất nhiều đau khổ,
Mẹ vẫn luôn kiên trì,
Thương dẫn đàn con đi.
Hiếu thảo với mẹ cha,
Mẹ đã dạy chúng con,
Qua lời ăn cách ở,
Cứ nhìn đấy mà theo,
Mẹ hiền gương mẫu quá.
Nơi vĩnh hằng xa xôi ,
Mẹ nhớ các con không?
Mùa Vu Lan báo hiếu,
Con nhớ mẹ thật nhiều,
Hơn sáu năm rồi đó,
Mẹ xa con xa cháu,
Nhưng con luôn nhớ mẹ,
Khi bận bịu cháu con,
Chủ nhật chúng về thăm,
Cơm nước con bầy sẵn,
Hỏi cháu muốn ăn gì ?
Vân Anh nhắc cho con,
Mẹ giống ‘y’ bà ngoại,
Hôm con lên thăm bà,
Con lớn rồi tự lo,
Bà cứ theo con hỏi,
Cháu muốn ăn món gì?
Để bà đi lấy cho.
Mẹ tuy đã xa con,
Nhưng con luôn tin tưởng,
Sẽ có ngày đoàn tụ,
Miền vĩnh hằng lạc an.
Kim Đoan (Sherbrooke,Canada)
Mùa báo hiếu
Bài đã được đăng trong DSTV6370 và trang thơ của ĐHKH Sàigòn
http://trungvuong6370.blogspot.ca/2011/08/vu-lan-2011.html
http://www.khoahocsaigon.com/sang-tac-khoa-hoc/tho/nguyen-kim-dhoan/mua-vu-lan