Thinh
lặng! Một điều rất cần thiết cho đời sống nội tâm con người, không
riêng gì là người Kitô hữu. Bất cứ ai, ở địa vị nào, thuộc thành phần
nào, bỏ qua sự phân biệt… thì đều cần đến những phút giây trầm tĩnh đi
từ khung cảnh bên ngoài cho tới chiều sâu nội tâm. Cách riêng với người
tín hữu, với những ứng sinh hướng tới đời sống hiến dâng cho ơn gọi tu
trì, thinh lặng là điều cần được đặt ra, không chỉ như một sự ràng buộc
hay một cái gì đó phải có và phải thực hiện, nhưng là một trong những
phương thế có thể nói là tương đối tốt để gặp gỡ Đức Kitô, người mục tử
mẫu mực, khuôn mẫu để chúng ta vươn tới.
“Giữa ồn ào con tìm kiếm Chúa
Trong thing lặng con tìm thấy Ngài.”
Trong thing lặng con tìm thấy Ngài.”
Cuộc
sống là chuỗi ngày dài mà mỗi người chúng ta chỉ có thể sống tốt giây
phút hiện tại mà không thể biết trước hay là dự đoán trước được tương
lai, bởi đó nhiều người vẫn không ngừng nói rằng: “Tương lai là một ẩn số.”
Điều đó có nghĩa là cuộc sống đi ngang qua với giây phút hiện tại. Nếu
ai đó quá chú tâm, lo lắng cho những tháng ngày phía trước thì cũng có
những lúc, sự thinh lặng đòi hỏi họ quay về với lòng mình, với chính con
người của mình. Giữa dòng đời được pha tạp hỗn độn với những thứ ồn ào
náo động, tâm hồn cũng có những lúc chạy theo vòng xoáy của sự biến
động ấy và một khi đã bị cuốn hút bởi muôn vàn tiếng nói khác nhau thì
việc giữ cho cõi lòng mình một khoảng lặng là vấn đề phải được lưu tâm
trong một sự tự do đích thật.
Vậy thì cốt lõi của sự thinh lặng là gì và vì sao nó trở nên quan trọng đến vậy?Một người không theo bất cứ một tôn giáo nào đã có lần thốt lên: “người công giáo thật là may mắn, vì lẽ những lúc gặp nghịch cảnh trong cuộc đời vẫn còn chỗ tựa nương.”
Thoáng qua có thể nhận thấy, điểm tựa mà họ muốn nói tới không đâu khác
ngoài Thiên Chúa, Đấng mà những ai mang danh xưng Kitô hữu tôn thờ và
không ngừng mỗi ngày vươn tới, chiêm ngưỡng Ngài là cội nguồn chân lý,
là đường, là sự thật và là sự sống, đồng thời là nguồn gốc của mọi cái
chân, thiện, mỹ. Vậy thì nhờ đâu những người vốn không thuộc tôn giáo
nào lại nói lên được điều đó nếu như họ không trải qua những phút giây
của tiếng nói đi ra từ tận cõi lòng. Điều này thật đáng cho chúng ta suy nghĩ!
Thật
vậy, ngay từ sâu thẳm con tim thì mỗi người luôn ý thức được tầm quan
trọng và giá trị cốt lõi khi để cho cõi lòng tìm về ý nghĩa cao quý khởi
đi từ sự tĩnh lặng nội tâm. Theo đó, các môn đệ Chúa Kitô khi lắng
nghe tiếng nói trong bức tường của tòa nhà được xây dựng bằng một thứ
chất liệu đặc biệt là Lời Chúa, hẳn nhiên tâm hồn dễ dàng đọc được ý
nghĩa cuộc đời mình. Chỉ có vậy, người tín hữu mới nhận ra rằng, căn
nguyên của con người mình phát xuất từ đâu và rồi sẽ đi về đâu, để từ đó
luôn sống trong tâm tình cảm tạ, rằng được hiện hữu trong thế giới này
với muôn ngàn vẻ đẹp là nhờ tình yêu của Thiên Chúa chí tôn, một Thiên
Chúa đích thân đi tìm và gặp gỡ, khơi nguồn đối thoại với con người.
Cảm nghiệm như vậy, thì không khó để lý giải lý do vì sao người ngoại
giáo vẫn có cái nhìn khách quan và thiện chí về điểm tựa của ngưới tín
hữu Chúa Kitô như đã nói trên đây. Điều đó đòi hỏi phải khơi dậy và
phát huy nơi con người mình, từ chính nội tâm của mình một sự trưởng
thành về mặt tâm linh, nghĩa là tâm hồn phải đi từ chiều sâu đi lên, để
mỗi ngày một thêm tiến triển về lòng mến cũng như sự hòa hợp các nhân
đức một cách tiệm tiến, quy hướng mọi sự về với Thiên Chúa. Hiểu theo
cách khác, con người không có sự tĩnh lặng nội tâm thực sự (theo nghĩa
tự do nội tâm) thì thật khó để họ nhận ra những vẻ đẹp vốn dĩ luôn tiềm
ẩn mà không phải lúc nào cũng khám phá ra được một cách dễ dàng. Hướng
về Đấng tác thành vũ trụ, với người tín hữu chúng ta:
Sự thinh lặng đưa
con người trở về với căn nguyên đích thật của mình, nơi xuất phát điểm
của mình, nguồn gốc của vũ trụ, của muôn loài... để không ngừng ngắm
nhìn một Đấng thánh là Thiên Chúa duy nhất, chân thật và hằng sống, luôn
yêu thương con người bằng một tình yêu trên mọi thứ tình yêu. Đấng tạo
dựng trời đất muôn vật hữu hình và vô hình.
Sự thinh lặng dẫn
con người đi vào sa mạc của tình yêu huyền nhiệm, tiếp tục khám phá
những nét đẹp tuyệt hảo, những công trình kỳ diệu, những hiện tượng lạ
lùng…mà giữa một thế giới biến đổi liên tục thì chỉ trong sự thinh lặng
mới giúp chúng ta nhận ra các điều ấy.
Sự thinh lặng giúp con người nhận thấy bản thân mình được tạo dựng một cách “đơn giản nhưng phức tạp,”
bởi lẽ con người là một bộ máy hoạt động tinh vi hơn bất cứ loài nào và
nơi con người có nhiều nét độc đáo mà càng khám phá thì càng thấy mới
lạ, như triết gia công giáo Pháp Gabriel Marcel đã định nghĩa: “Con người là một huyền nhiệm.” Cùng
với đó, chúng ta biết được mình là một thụ tạo thấp hèn, nhưng lại được
đặt để hàng đầu trong các tạo vật mà Chúa đã dựng nên, đúng như lời
Thánh vịnh:
“Ngắm tầng trời tay Chúa sáng tạo
Muôn trăng sao Chúa đã an bài,
Thì con người là chi mà Chúa cần nhớ đến
Phàm nhân là gì mà Chúa phải bận tâm…”
Muôn trăng sao Chúa đã an bài,
Thì con người là chi mà Chúa cần nhớ đến
Phàm nhân là gì mà Chúa phải bận tâm…”
Với
bản chất mỏng giòn, yếu đuối thường hay sa ngã. Con người cảm thấy như
mình đang thiếu đi một điều gì đó có thể giúp cho bản thân vững vàng
hơn trong cuộc chiến đấu “một mất một còn.” Sẽ là mất tất cả khi
cõi lòng buông xuôi sau mỗi lần gục ngã, sau mỗi lần thất bại. Sẽ còn
lại chính mình khi nội tâm, khi con tim của mình còn giữ lại một tia
sáng của niềm tin, của niềm hy vọng, rằng có yếu đuối thì có thêm ý thức
được về mình, lại càng phải cậy đến lòng xót thương của Thiên Chúa,
cũng như phải xác tín: “Nơi đâu tội lỗi đã ngập tràn, nơi ấy ân sủng càng chứa chan gấp bội” (Rm 5, 20). Ngạn ngữ La tinh cũng nói: “Sai lầm là chuyện thường tình của con người.”
Tại sao vậy? Sự thinh lặng sẽ giúp người tín hữu tìm ra câu giải đáp
cho mình về điều đó, khi để cho Lời và ánh sáng của Chúa thúc đẩy họ tìm
ra được giải đáp thích đáng nhất, hợp lý nhất. Vẫn còn đó nhiều điều
phải nghĩ tới, nhiều ý nghĩa mà chỉ có trong thinh lặng, trong nội tâm,
con người mới khám phá ra hết được. Mỗi người sẽ đọc được giá trị của
sự tĩnh lặng, giữa một bầu khí êm đềm, khi xung quanh mình được bao quát
bởi Thần khí Thiên Chúa, đấng mà ngay từ thuở ban đầu đã “bay là là trên mặt nước” (St 1, 2).
Cuộc
hành trình của mỗi ứng sinh Linh mục cũng trải qua những cảm nghiệm
thực thù trong đời sống với những phút giây thing lặng. Thinh lặng sẽ
giúp họ vươn tới gần Thiên Chúa, vươn cao trong sự trưởng thành và vươn
xa trên con đường mà họ đang nhịp bước. Cùng với những nét riêng biệt
mà đời sống dâng hiến mang lại, hy vọng rằng lời cầu nguyện trong thinh
lặng xuất phát từ thẳm sâu tâm hồn mỗi ngày được nảy nở thêm lên, được
phát huy và thăng tiến không ngừng... để từ đó giúp cho mỗi ứng sinh
nhận thấy rõ ràng hơn tiếng gọi của Chúa thực sự đang vang vọng, cũng
khởi đi từ chính trong bầu khí đó, họ quảng đại đáp lại lời mời gọi đầy
yêu thương của Thầy chí thánh Giêsu. Điều đó góp phần làm nên hành
trang cho họ tiến những bước dài hơn nữa trong tương lai, một tương lai
vẫy gọi và chan chứa niềm hy vọng, một tương lai đầy những điều hứa
hẹn…
Để
rồi trên hết, thinh lặng giúp trở về với chính mình để cảm nếm nguồn
hồng ân chan chứa, niềm vui mừng khôn xiết khi biết rằng ơn gọi là một
huyền nhiệm, một sáng kiến đến từ Thiên Chúa, một lời mời gọi trong sự
tự do tuyệt đối của Ngài.
Cuộc sống quanh ta luôn xoay vần, rung chuyển với muôn hình vạn trạng. Vẻ đẹp hiển lộ và tiềm ẩn luôn song hành. Nhận biết chúng với tâm tình cảm tạ để quy hướng hết thảy về Thiên Chúa, người Kitô hữu và cách riêng là với những ai đang theo đuổi ơn gọi tu trì cần tập sống và duy trì một đời sống nội tâm sâu xa, để dù sống trong hoàn cảnh nào, môi trường nào, tất cả đều có thể thưa lên: “Trong thinh lặng con tìm thấy Ngài.”
Một
vài cảm nghiệm đơn sơ nhưng chân thành, muốn được nói lên để cùng chia
sẻ với nhau trong hy vọng giúp nhau thăng tiến qua mỗi ngày sống. Qua
đây, rất mong quý độc giả tiếp tục đóng góp thêm nhiều ý kiến, những sẻ
chia đầy ý nghĩa hơn nữa, vì mong muốn bản thân cũng như cho mọi người
có được những cảm nghiệm thực thù khởi đi từ sự thinh lặng trong tâm
hồn…
Làng Bàu TCV Xã Đoài