samedi 26 octobre 2019

Xin Cho Con Ðược Thay Ðổi Chính Con

Xin Cho Con Ðược Thay Ðổi Chính Con



Một triết gia Ấn Ðộ đã nhìn lại quãng đời đi của mình như sau: Lúc còn trẻ, tôi là một người có đầu óc cách mạng. Lời cầu nguyện duy nhất mà tôi dâng lên Thượng Ðế là: Lạy Chúa, xin ban cho con nghị lực để thay đổi thế giới.

Ðến tuổi trung niên, tôi mới nhận thấy rằng một nửa đời tôi đã qua đi mà tôi chưa thay đổi được một người nào. Lúc đó, tôi mới cầu nguyện với Thượng Ðế: Lạy Chúa, xin ban cho con ơn được biến cải tất cả những người con đã gặp gỡ hằng ngày, nhất là gia đình con, bạn bè con. Và như vậy là đủ cho con mãn nguyện rồi.

Nhưng giờ đây, tóc đã bạc, răng đã long, ngày tháng còn lại chỉ đếm trên đầu ngón tay, tôi mới nhận thức rằng tôi đã khờ dại biết chừng nào. Giờ này, tôi chỉ còn biết cầu nguyện như sau: Lạy Chúa, xin ban cho con ơn được thay đổi chính con.

Nếu tôi biết cầu nguyện như thế ngay từ lúc đầu, thì tôi đã không phí phạm quãng đời đã qua.

Người xưa đã có lý khi dạy chúng ta: tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ... Theo trật tự của cuộc cạch mạng, thì cách mạng bản thân là điều tiên quyết.

Một nhà cách mạng nào đó đã nói: chỉ cần 10 người như thánh Phanxicô thành Assisi thì cuộc diện thế giới sẽ thay đổi. Cuộc cách mạng đầu tiên mà bất cứ vị thánh nào cũng khởi sự đó là cách mạng bản thân.

Chúa Giêsu đã chuẩn bị 3 năm sống công khai bằng 30 năm âm thầm, 40 đêm ngày ăn chay cầu nguyện... Và lời kêu gọi đầu tiên của Ngài là: hãy sám hối và tin vào Tin Mừng.

Ai trong chúng ta cũng biết câu châm ngôn: Thà thắp lên một ngọn đèn hơn là ngồi đó mà nguyền rủa bóng tối. Nếu mỗi người, ai cũng đốt lên ngọn đèn của mình, nếu mỗi người, ai cũng đóng góp phần ít ỏi, nhỏ mọn của mình, thì có lẽ thế giới này sẽ bớt lạnh lẽo hơn vì lòng ích kỷ... Không ai nghèo đến nỗi không có gì để cho người khác. Chúng ta hãy bắt đầu bằng món quà nhỏ mọn, có khi vô danh của chúng ta. Một giọt nước nhỏ là điều không đáng kể trong đại dương, nhưng nếu không có những giọt nước nhỏ kết tụ lại, thì đại dương kia cũng sẽ chỉ là sa mạc khô cằn.

T.Anh sưu tầm 

vendredi 25 octobre 2019

Tuổi xuân huy hoàng, tuổi già hiu quạnh.

Margaret Thatcher là nữ thủ tướng đầu tiên của Anh quốc, cũng là một trong những chính trị gia quyền lực nhất trong lịch sử, được truyền thông gọi là “Người đàn bà thép” (Iron Lady) của nước Anh. Nhưng đằng sau hào quang chính trị, “người phụ nữ thép” ấy lại phải chịu đựng nỗi buồn vô tận của sự cô độc và bi ai.


Có sự nghiệp và tình yêu, nhưng thất bại khi làm mẹ

Thatcher từng nói rằng, trong thế hệ của bà, sẽ không có một người phụ nữ nào trở thành thủ tướng. Nhưng chính bà lại làm được điều ấy. Bà không chỉ trở thành nữ thủ tướng đầu tiên ở Anh, chứng minh rằng phụ nữ có thể đặt chân lên bục vinh quang vốn thuộc về nam giới, mà còn làm được điều mà nam giới không thể làm.

Thời trẻ, Thatcher học hành rất chăm chỉ, nhờ vào nghị lực và sự kiên trì bền bỉ, bà đã thi đậu vào trường đại học Oxford. Thatcher đã trở thành nữ ứng cử viên của Đảng Bảo Thủ ở tuổi 25.

Vào thời điểm này, bà gặp Denis, một thương nhân giàu có đang điều hành tập đoàn của gia đình. Denis yêu Thatcher ngay từ cái nhìn đầu tiên, lúc ấy là một cô gái trẻ xinh đẹp và có đầu óc chính trị. Không lâu sau hai người tiến đến hôn nhân, sau hai năm kết hôn họ sinh được đôi long phụng – một trai, một gái.

Nhưng bà mẹ trẻ như Thatcher không có nhiều thời gian dành cho con cái. Khi cặp song sinh mới được hơn hai tuần tuổi, bà lập tức quay trở lại với sự nghiệp chính trị của mình. Lúc ấy, Denis luôn ở phía sau âm thầm ủng hộ vợ, Thatcher đạt được hạnh phúc viên mãn trong hôn nhân nhưng trong quan hệ với con cái bà lại là một người mẹ thất bại.

Bà bận rộn với các hoạt động chính trị, bỏ bê việc giáo dục con cái, cuối cùng trở thành trường hợp “mẫu từ tử bại”, ý nói mẹ tài giỏi nhưng con thì thất bại. 

Những năm cuối đời, Thatcher từng nói rằng: “Nếu thời gian có thể quay ngược lại, tôi tuyệt đối sẽ không bước chân vào đấu trường chính trị, vì gia đình tôi đã phải trả giá quá đắt cho điều ấy”.

Bởi vì trong suốt sự nghiệp, Thatcher luôn bận rộn với các hoạt động chính trị, đến mức không còn thời gian và tâm trí dành cho con cái. Quan hệ giữa bà với cô con gái Carol vô cùng lạnh nhạt; mặc dù cậu con trai Mark gần gũi hơn nhưng lại không cho bà được nở mày nở mặt. Cậu bé ham chơi, lười học, chẳng những thành tích học tập kém mà còn ỷ lại vào quyền thế của mẹ mà tỏ ra cao ngạo, thường “xưng vương xưng bá” trong những năm học đường.

Sau khi trưởng thành, Mark tham gia cuộc đua xe Paris-Dakar Rally năm 1982, sau đó bị lạc nhiều ngày trong sa mạc Sahara. Đây là lần đầu tiên kể từ khi tiếp nhận vị trí thủ tướng, Thatcher rơi nước mắt trước mặt công chúng. Bà đã phải chỉnh cầu chính phủ các nước giúp đỡ để giải cứu con trai.

Sau khi được cứu, con trai của Thatcher lại tiêu phí một lượng rượu lớn trong khách sạn nhưng không chịu chi trả. Cậu cho rằng việc chính phủ giải quyết giúp mình là điều đương nhiên nên không ngừng tranh chấp với ban ngoại giao và các nhân viên khách sạn, cuối cùng cảnh sát phải đích thân can thiệp.

Những năm sau đó, Mark lại mượn địa vị của mẹ và tiền tài của vợ mà không ngừng chơi bời, tham gia các hoạt động mạo hiểm, tiêu tiền tốn của. Khi tham gia vào cuộc đảo chính ở Guinea, cậu bị bắt ở Nam Phi và bị kết án 4 năm tù treo cùng với khoản tiền phạt khoảng 313.000 bảng Anh. Bà Thatcher cũng buộc phải cầm tiền đi Nam Phi để chuộc con trai về.

Những năm cuối cùng khiến người đời cảm thán mãi không thôi

Thủ tướng Thatcher từng nói rằng, nhà là nơi mà bạn không cần phải làm bất cứ điều gì.

Trong ngày kỷ niệm 50 năm kết hôn, Thatcher bất ngờ đột quỵ và mất đi một phần ký ức. Hai năm sau chồng bà qua đời, đó là cú sốc mạnh đối với Thatcher khiến trí nhớ của bà ngày càng kém hơn, bà thường nghĩ rằng ông vẫn còn sống trên đời. Nỗi đau mất chồng không hề thuyên giảm theo thời gian, có một lần tỉnh dậy giữa đêm khuya, bà đã khoác lên mình một bộ quần áo trang trọng, rồi đi đến viếng mộ phần của ông.

Trong lễ sinh nhật lần thứ 77, Thatcher nhận được bốn tấm thiệp chúc mừng, bà bày chúng lên bàn và đăm chiêu ngắm nhìn. Lúc ấy, con trai bà sống ở Tây Ban Nha, con gái thì ở Thụy Sĩ, những đứa cháu đang ở Mỹ, tất cả những người thân yêu đều hiếm khi trở về thăm bà. Carol, con gái của Thatcher tâm sự: “Một người mẹ không thể mong đợi những đứa con đã trưởng thành của mình bỗng chốc trở nên vồn vã, nồng ấm – điều mà chúng không quen”. Đánh đổi cho những năm tháng huy hoàng trên vũ trường chính trị là một tuổi già cô đơn, hiu quạnh. Bà không thể hy vọng được vui hưởng tuổi già bên con cháu, thậm chí một mơ ước con cái sẽ trở về thăm nhà cũng là mơ ước quá xa vời. Đời người giống như một vòng quay tuần hoàn, khoảng thời gian không có người thân bên cạnh ai ai cũng từng trải qua, với Thatcher là những năm cuối đời trống trải, còn với các con của bà là một tuổi thơ thiếu vắng hình bóng mẹ.

Vào lễ đại thọ ba năm sau, có lẽ vì quá tưởng nhớ đến những ngày tháng nhộn nhịp trước kia, nên bà đã tổ chức đại tiệc với 650 khách tham dự, ngay cả Nữ hoàng Elizabeth II, Hoàng tử Charles và Thủ tướng Tony Blair đều đến chúc thọ bà. Thatcher đã lấy lại phong thái năm xưa, vẫn là nụ cười tự tin như ngày nào, nhưng đáng tiếc tất cả chỉ giống như một ánh đèn loé lên trong phút chốc.

Còn lại bên bà, vẫn là màn đêm tịch mịch và những căn phòng hoang vắng không một bóng người thân.

Ở tuổi xế chiều, nhà mới là nơi cuối cùng chúng ta trở về

Trong những năm tháng dài dằng dặc cùng với nỗi cô độc lúc cuối đời, Thatcher lại bị đột quỵ. Mọi thứ đối với bà đều trở thành thử thách, ngay đến xem báo cũng rất khó khăn, vừa đọc câu sau đã quên câu trước. Ở tuổi xế chiều, Thatcher phải chịu nỗi khổ về tinh thần, cơ thể cũng bị bệnh tật tàn phá, lại còn phải chịu đựng sự lạnh nhạt và xa cách của con cái.

Trong phòng, bà đặt rất nhiều bức ảnh của chồng, con, và các cháu. Nhưng bên cạnh bà lại không có bất cứ người thân nào, làm bạn với bà chỉ có bác sĩ và y tá. Cho đến phút lâm chung, con trai, con gái cũng không có mặt kịp thời để lo lắng hậu sự cho bà.

Những năm cuối đời của Thatcher thật khiến người đời phải cảm thán, nhưng làm sao trách được mệnh Trời ? Ai ai cũng phải sống cho xã hội, cho thân nhân, và cho chính mình. Những năm tháng son trẻ khiến con người ta chìm đắm trong sự nghiệp, trong danh vọng và hào quang của quyền lực. Nhưng khi ánh hào quang ấy qua đi, ta chỉ còn lại ta, chỉ còn lại cái thân xác đã hao mòn vì năm tháng. Vậy thì, đâu mới là cuộc sống đích thực của chúng ta ? Là tuổi trẻ ước mơ hoài bão, là những năm tháng phồn hoa, là vinh quang tột đỉnh, hay là một tinh thần thản đãng và bình yên ?

Với cố thủ tướng Anh Margaret Thatcher, có lẽ bà là người thấu hiểu hơn ai hết rằng: Sự nghiệp có thể cho chúng ta danh tiếng, địa vị và cảm giác thành tựu. Nhưng đến lúc chúng ta cởi bỏ chiếc áo choàng danh vọng ấy, thì trong đêm khuya một mình thanh tĩnh cũng là lúc chúng ta hiểu rằng ai cũng sẽ dần dần già đi. Danh tiếng cuối cùng rồi cũng sẽ phai nhạt, cảm giác thành tựu rồi cũng dần tan biến. Tiền dẫu còn giữ lại được, thì khi già cả yếu ớt, cả núi vàng biển bạc cũng không thể mang lại hạnh phúc. Cuối cùng, chỉ có gia đình mới là nơi trở về, nơi cho ta nương tựa.

Lúc bị thương, nhà là một chiếc ô che mưa chắn gió, lúc vui vẻ nhà là nơi hạnh phúc ấm áp đong đầy. Sự nghiệp không thể nào thay thế cho tình người, công danh cũng không thể thay thế cho một gia đình hạnh phúc. Đáng tiếc đến giai đoạn cuối cùng của cuộc đời, rất nhiều tỷ phú và những chính trị gia quyền lực mới nhận ra điều này.

Mong rằng những ai đọc bài viết này sẽ hiểu được, tiền tài, danh tiếng chỉ là những thứ nhất thời, đều không thể đem lại cho chúng ta hạnh phúc lâu dài, chỉ có gia đình mới là nơi chúng ta dựa dẫm cả đời, là nơi đáng tin cậy và là nơi cuối cùng chúng ta đi về.

Nguyện cho những ai đọc bài viết này đều cùng gia đình sống hòa thuận, hạnh phúc.

Oanh Chu sưu tầm

jeudi 24 octobre 2019

Cúi xuống để ngẩng lên.




Một Giám Đốc của một công ty lớn chợt nảy ra một ý nghĩ thú vị : trải nghiệm những chuyến đi về bằng xe buýt.
Một lần kia, sau khi len lỏi lên xe và kiếm được một chỗ ngồi...thì anh ta nghe một giọng nói như thét vào mặt anh: Anh không thể nhường ghế cho người khác được à? Thật không xứng đáng mặt đàn ông!
Nhìn quanh, anh thấy một bà mẹ trẻ đang bồng một cậu con trai nhỏ...và người thét vào mặt anh là một cô gái mặt mũi xấu xí...Hầu như tất cả những người đứng quanh đều nhìn anh, thậm chí còn có những ánh mắt không mấy thiện cảm...Bừng đỏ mặt, anh lặng lẽ đứng lên nhường chỗ cho bà mẹ bồng con...
Một tuần sau đó, không ngờ cô gái xấu xí kia lại có mặt trong vòng phỏng vấn tuyển dụng nhân viên của công ty và anh giám đốc là người trực tiếp phỏng vấn cũng như quyết định tuyển dụng...
Anh giám đốc nhìn và nói: Cô lau qua một lượt tất cả những đôi giày của quý vị trong ban tuyển dụng ở đây đi...thì có thể sẽ được tuyển dụng...
Thực tế thì cô là một người có năng lực và những thành tích đạt được trong học hành rất cao, nhưng chỉ vì không được thanh tú lắm nên đã bị từ chối ở nhiều công ty...
Ngần ngừ một lát...rồi cô cầm lấy giẻ lau và lặng lẽ đi lau từng đôi giày một nơi chân của cả ban tuyển dụng...Khoảnh khắc yên lặng ấy là giây phút cô tự nhủ: Hãy buông bỏ tự tôn...và tìm cách để bảo vệ giá trị của mình...hầu có thể được chấp nhận...Kinh tế gia đình mình lúc này đang cần...
Trong khi cô làm công việc lau giày ấy thì anh giám đốc liếc qua hồ sơ của cô và ngạc nhiên về thành tích cô đạt được: mọi mặt, cô đều rất trổi trang...
Cuối cùng, anh giám đốc tuyên bố : cô trúng tuyển...
Cô gái trả lời: xin cám ơn và thưa ngài – kể cả đôi giày của ngài nữa là năm đôi – tôi xin ngài vui lòng trả công tôi lau giày: mỗi đôi 20.000đ...Năm đôi là 100.000đ...Thanh toán xong thì tôi sẽ đi làm...
Anh giám đốc đã tuyên bố tuyển dụng, lại bị đặt vào thế tiến thoái lưỡng nan...nên lặng lẽ móc ra 100.000đ đưa cho cô...
Bước ra cổng công ty, gặp một người nhặt ve chai, cô gái dúi vào tay người ấy tờ 100.000đ...
Cô đã là một trợ tá có tài của giám đốc và từng thay giám đốc để ký nhiều hợp đồng lớn...
Một lần giám đốc hỏi cô: hôm đến phỏng vấn tuyển dụng, tôi đã làm khó dễ cho cô, cô có oán trách tôi không?
Cô gái trả lới: tôi “ cúi xuống”...để có cơ hội mà ngẩng lên, bởi vì tôi biết tôi là ai và có khả năng như thế nào...

T.Anh sưu tầm 

Tự Vệ Kỳ Lạ Của Cơ Thể Mà Chẳng Ai Nhận Ra

Cơ thể chúng ta là một tổ hợp sinh học phức tạp mà ít người hiểu hoàn toàn. Chẳng hạn bộ máy tự vệ, bảo vệ cơ thể chúng ta 24 tiếng mỗi ngày, 7 ngày mỗi tuần, bạn đã biết gì về nó nào? Dưới đây là 9 cơ chế tự vệ quen thuộc và kì lạ của cơ thể, điều thứ 5-6-7 sẽ khiến bạn ngạc nhiên đấy:

1. Ngáp
Mục đích chính của hành động này là làm mát não sau một thời gian nó phải làm việc quá tải.

2. Hắt hơi
Chúng ta thường hắt hơi khi hốc mũi bị tràn ứ chất gây dị ứng, vi sinh vật, bụi và những tác nhân gây khó chịu khác. Hắt hơi là cách giúp cơ thể tống "rác bẩn" ra ngoài.

3. Duỗi người
Một cách hoàn toàn tự nhiên, chúng ta thường duỗi người vào buổi sáng để chuẩn bị cho cơ thể sẵn sàng đón tiếp khối lượng hoạt động thể chất diễn ra trong ngày. Duỗi người cũng giúp thư giãn cơ bắp, tăng tuần hoàn máu và cải thiện tâm trạng.

4. Nấc cụt
Khi ăn nhanh, nuốt miếng thức ăn lớn hoặc ăn nhiều, dây thần kinh phế bị sẽ bị kích thích khó chịu. Dây thần kinh này liên kết chặt chẽ với dạ dày và cơ hoành, hậu quả là bạn phải chịu đựng một tràng nấc cụt không dứt.

5. Giật mình lúc ngủ (giật cơ lúc ngủ)
Đó là cảm giác kì lạ khi chúng ta đang lim dim chìm vào giấc ngủ, đột nhiên cơ thể bạn bị co giật đột ngột trong 1 giây (như thể bị điện giật). Lúc này, tất cả các cơ đều giật mạnh khiến bạn suýt rơi khỏi giường, và bạn tỉnh giấc ngay lập tức.

Hiện tượng này là kết quả của việc khi bắt đầu ngủ, nhịp thở của bạn giảm gấp, các mạch hoạt động rất chậm và cơ bắp hoàn toàn thư giãn. Thật kì lạ, não lại hiểu những diễn biến này nghĩ là cơ thể sắp chết. Do đó, não cố gắng cứu sống bạn bằng cách giật cho một phát.

6. Da nhăn nheo
Những nếp nhăn trên da tay/da chân của bạn có ý nghĩa rất quan trọng. Đây là hiện tượng xảy ra khi cơ thể bạn tiếp xúc với lượng lớn chất ẩm (chẳng hạn nước), cơ thể hiểu rằng môi trường có thể trơn trượt. Vì vậy, da tay/da chân bạn ngay lập tức nhăn lại sần sùi để giúp bạn cầm nắm dễ dàng hơn, tránh té ngã.

7. Mất ký ức
Việc mất ký ức thường xảy ra khi chúng ta phải trải qua những chuyện không vui. Lúc này, não bộ sẽ xóa bỏ những ký ức kinh hoàng nhất ra khỏi trí nhớ của chúng ta.

8. Nổi da gà
Chức năng tiên phong của da gà là làm giảm lượng nhiệt mà cơ thể thất thoát qua lỗ chân lông, giúp làm ấm cơ thể trong những điều kiện thời tiết khắc nghiệt.

9. Khóc
Nước mắt dùng để bảo vệ niêm mạc mắt khỏi những vật thể lạ. Bên cạnh đó, nước mắt còn là công cụ tự vệ của cảm xúc . Các nhà khoa học tin rằng trong những tình huống căng thẳng, cơ thể sẽ tạo ra một nguồn kích thích mạnh mẽ để phân tán chúng ta khỏi nỗi đau mà chúng ta đang chịu đựng.

Vì vậy hãy biết ơn cơ thể, nó đang cố gắng bảo vệ bạn mỗi ngày đấy.

Nguồn: Bright Side
Nancy Quách sưu tầm




mercredi 23 octobre 2019

Instant Pot Vietnamese Caramelized Pork Spare Ribs Recipe (Sườn Ram Mặn)

Instant Pot Vietnamese Caramelized Pork Spare Ribs Recipe (Sườn Ram Mặn)

March 12, 2018Van
Blog post
 Prep time: 20 minutes
 Cook time: 7 minutes
 Serves: 4
Every Vietnamese household will likely have their own special recipe for these Caramelized Pork Spare Ribs (Sườn Ram Mặn). You start by making caramel (Nước Màu), which gives the ribs a lovely flavor and that beautiful amber sheen—taste begins with the eyes and that color gets the tastebuds going.  The secret to great spare ribs is to make sure they’re extra tender and juicy, I braise them in coconut milk—although coconut water is also an option, I prefer the deep flavor that the coconut milk brings. It’s such a bold and delicious dish-—I hope you enjoy my Instant Pot version of this classic Vietnamese comfort food.
Instant Pot Vietnamese Caramelized Pork Spare Ribs - Sườn Ram Mặn
 PRINT RECIPE

Instant Pot Vietnamese Caramelized Pork Spare Ribs Recipe

 
  • Prep time: 20 minutes
  • Cook time: 7 minutes
  • Serves: 4
www.foodisafourletterword.com

INGREDIENTS

  • 2½ Pounds Pork Spare Ribs, cut into individual riblets
  • ½ Teaspoon Five Spice Powder
  • 2 Teaspoons Kosher Salt
  • ½ Teaspoon Ground Black Pepper
  • 1 Tablespoon Red Boat Fish Sauce
  • 1 Large Shallot, minced
  • 4 Large Garlic Cloves, minced
  • ⅓ Cups Granulated Sugar
  • 1¾ Cups Coconut Water or 1 Can of Coconut Milk

METHOD

  • 1)
    Bring a large pot of water to boil, add the pork spare ribs and blanch them for about 3-4 minutes. Drain them into a colander and rinse well with water.
  • 2)
    In a large bowl, add ½ Teaspoon Five Spice Powder, 2 Teaspoons Kosher Salt, ½ Ground Black Pepper, 1 Tablespoon of Fish Sauce, 1 Large minced Shallot, 4 Large minced Garlic Cloves and mix well. Add the spare ribs and toss them well to coat them in the marinade and set aside.
  • 3)
    Add ⅓ Cup Granulated Sugar, press Sauté and use the “More” setting. You don’t need to stir it, the sugar will begin to melt and caramelize once it’s hot enough. Depending on your Instant Pot model, it can take 5-15 minutes before the sugar starts caramelizing into a nice dark color, keep an eye on it once you start seeing a little color, you want the caramel sauce to almost be the color of coffee, a dark golden brown.
  • 4)
    Add the pork ribs and marinade to the pot and stir well coating all the pieces with the caramel. Add 1¾ Cups of Coconut Water or 1 Can of Coconut Milk. Seal the Instant Pot lid, switch the knob to “Sealing” and press Manual / High Pressure for 7 minutes (you can do 13 minutes if you want them falling off the bone). After the timer is up and your hear the beep, wait and additional 7 minutes while it releases the pressure naturally. Switch the knob to “Venting” and release the rest of the steam.
  • 5)
    Once the pin drops, open the lid and hit Cancel on the Instant Pot and choose Sauté, it should still be on the “More” setting. Use a fat skimmer to remove some of the fat. Let it Sauté for about 15-20 minutes so the liquid evaporates, stir occasionally to ensure even browning. When most of the liquid has evaporated, the ribs should be a beautiful dark amber color.
  • 6)
    Garnish with sliced green onions or sliced Thai chilies and serve with jasmine rice. Enjoy!

vendredi 18 octobre 2019

Bạn có biết nước nào từ đói ăn thành siêu giàu?


Bạn có biết nước nào từ đói ăn thành siêu giàu?



Một quốc gia lột xác từ đói ăn trở thành nước siêu giàu. Giàu đến mức họ dùng điều hòa làm mát cả ở ngoài trời. Đó là Qatar.
Nhiệt độ ở Qatar đang tăng cao đến mức khắc nghiệt, khiến vương quốc giàu có này quyết định lắp điều hòa cho cả ở khu vực ngoài trời, bao gồm đường phố và các khu chợ.



Điều hòa nhiệt độ được lắp bên trong sân vận động ở Qatar.

Đầu thế kỷ 20, Qatar từng là một quốc gia nghèo ven biển. Cảnh người dân đói ăn, suy dinh dưỡng và bệnh tật là điều thường thấy trong những con phố tiêu điều, dơ dáy ở thủ đô Doha. Kinh tế Qatar có cải thiện khi phát hiện mỏ dầu ngoài khơi vào những năm 1950 và lột xác từ năm 1995 sau khi Sheik Hamad bin Khalifa Al-Thani đảo chính cướp ngôi vua cha.

Sheik Hamad đưa ra đường hướng phát triển mới cho Qatar dựa vào hoạt động khoan thăm mỏ khí đốt ở phía bắc, nhanh chóng xây dựng hàng loạt nhà máy khai thác. Trong vòng 15 năm sau đó, thu nhập bình quân đầu người của Qatar tăng đột biến, và chính phủ cũng đưa giải pháp khác phát triển nhau để không lệ thuộc vào tài nguyên thiên nhiên.

Theo Independent, Qatar là một trong những nơi nóng nhất thế giới, với nhiệt độ vào mùa hè lên tới 46 độ C. Để đối phó với tình trạng này, Qatar ngày nay có giải pháp mới: Điều hòa sẽ được lắp đặt rộng khắp đất nước, từ vỉa hè đến các trung tâm mua sắm ngoài trời.

Nhưng đây chỉ là biện pháp tình thế vì Qatar không thể làm mát cả đất nước bằng cách cho điều hòa chạy hết công suất ở ngoài trời. Lượng điện tiêu thụ tăng vọt cũng sẽ khiến tốc độ đốt cháy nhiên liệu hóa thạch nhanh hơn, tỏa ra nhiều khí thải nhà kính làm Trái đất ấm lên hơn.

Qatar hiện là quốc gia phát thải khí nhà kính lớn nhất thế giới tính theo đầu người, theo Ngân hàng Thế giới, gần gấp 3 lần Mỹ và gần 6 lần so với Trung Quốc. Quốc gia lột xác từ đói ăn trở thành nước siêu giàu dùng tới 60% lượng điện của đất nước cho mục đích làm mát.

Ở Ấn Độ hay Trung Quốc, điều hòa nhiệt độ chỉ tiêu thụ dưới 10% mức độ sử dụng điện trên cả nước.

Năng lực làm mát của Qatar đang tăng lên, nghĩa là lượng phát thải nhà kính cho đến năm 2030 cũng tăng gấp đôi.

“Nếu tắt điều hòa, sẽ không thể chịu nổi. Bạn không thể làm gì cho ra hồn được”, Yousef al-Horrm, người sáng lập tổ chức Nghiên cứu và Phát triển Vùng vịnh, nói.



Qatar siêu giàu nhờ dầu mỏ nhưng khí hậu hết sức khắc nghiệt.

Trong bối cảnh đô thị hóa nhanh chóng ở Trung Đông, một số thành phố sẽ trở nên nóng đến mức không sống nổi, Mohammed Ayoub, nhà nghiên cứu môi trường Qatar, nói. “Chúng tôi nói đến mức tăng 4-6 độ C ở những nơi nhiệt độ đã đạt ngưỡng cao kỷ lục”.

Điều nguy hiểm đi kèm với nhiệt độ cao là độ ẩm. Độ ẩm cao khiến con người mất nước nhanh hơn. “Nếu nắng nóng và độ ẩm đạt mức cao, bạn thậm chí có thể chết vì chính nhiệt lượng mà bạn tỏa ra”, chuyên gia Jos Lelieveld nói.

Nhiệt độ trung bình ở Qatar đã tăng thêm 2 độ C so với trước thời kỳ công nghiệp.

Ở các khu chợ, nhà hàng, khách sạn, điều hòa cỡ lớn để thổi thẳng ra ngoài trời để giúp khách hàng cảm thấy thoải mái hơn. Qatar cũng lên kế hoạch trồng hàng triệu cây để lấy bóng mát, trước khi hàng triệu du khách đổ đến quốc gia Trung Đông này xem World Cup 2022.

“Trong bối cảnh môi trường toàn cầu ngày càng khắc nghiệt. Việc sống hoàn toàn trong phòng kín có lẽ sẽ là cách duy nhất để tồn tại”, một công dân Mỹ gốc Qatar, Sophia al-Maria, nói. “Đó có thể sẽ là tương lai của vùng Vịnh”.

VietBF@ sưu tầm.

mercredi 16 octobre 2019

10 bộ cánh đẹp nhất Cannes 2019

10 bộ cánh đẹp nhất Cannes 2019

09:04 15/05/2019

Thời trang thảm đỏ ngày khai mạc Cannes 2019 nhận được đánh giá chung từ giới chuyên môn là 'đẳng cấp'. Hầu hết bộ trang phục đều thiên về khuynh hướng tối giản. Sau đây là 10 bộ cánh được đánh giá cao nhất.

Liên hoan phim Cannes 2019 đã khai màn và sẽ kéo dài từ 14 - 25/5. Sự kiện không chỉ là ngày hội điện ảnh uy tín hàng đầu mà còn nơi quy tụ hàng loạt sao nổi tiếng với thời trang thảm đỏ được chờ đón.
Trong ngày đầu khai mạc, thảm đỏ Cannes chưa thật sự "nóng" khi không xuất hiện nhiều nghệ sĩ nổi tiếng, ngoại trừ dàn diễn viên đóng trong phim mở màn The dead don't die và dàn nữ giám khảo Cannes. Tuy nhiên, những bất ngờ đã xuất hiện khi Selena Gomez, Elle Fanning, Izabel Goulart, Eva Longoria... đều diện trang phục bắt mắt, được các tạp chí thời trang hàng đầu chọn vào top những sao ăn mặc đẹp nhất thảm đỏ Cannes ngày khai mạc.

Selena Gomez chọn trang sức của thương hiệu Bulgari với lối make-up tự nhiên nhấn vào phần môi và mắt. Màu son đỏ nổi bật giúp cô giữ được sự trẻ trung nhưng vẫn quyến rũ trên thảm đỏ.


Selena Gomez chọn áo crop-top Louis Vuitton, kết hợp váy maxi với đường xẻ gợi cảm, thắt lưng rộng. Nữ ca sĩ chọn giày của thương hiệu Jimmy Choo màu bạc ánh kim.


Selena Gomez tham gia một vai phụ trong bộ phim mở màn Cannes 2019 - The dead don't die.


Elle Fanning - nữ giám khảo trẻ tuổi nhất Cannes 2019 không làm khán giả thất vọng với lựa chọn trang phục từ Gucci


Trang phục lụa tơ tằm tạo được độ rũ và vẻ thướt tha khi di chuyển. Phần áo choàng giúp Elle Fanning trông mạnh mẽ hơn trên thảm đỏ nhưng không kém phần sang trọng. Trông cô như một bà hoàng thực thụ.


Elle Fanning chọn trang sức Chopard để giúp vẻ ngoài thêm phần lộng lẫy.



Izabel Goulart chọn váy của thương hiệu Etro kết hợp với trang sức từ Chopard.


Điểm nhấn của trang phục nằm ở phía sau với phần lưng được khoe trọn .


Eva Longoria diện trang phục của thương hiệu Alberta Ferretti với đường xẻ đùi cao, sequin lấp lánh và kết cấu váy phần thân trên khoe được trọn vòng 1 .


Eva Longoria kết hợp lối trang điểm tự nhiên, nhấn vào phần mắt là chính. Để tạo điểm nhấn, cô kết hợp hoa tai khác kiểu dáng với nhau.


Julianne Moore chọn trang phục màu xanh lá giúp tôn làn da trắng. Nữ diễn viên kết hợp với trang sức của thương hiệu Chopard.


Alessandra Ambrosio diện thiết kế của thương hiệu Ralph & Russo. Phần tay áo được may giống dạng áo choàng tạo được độ uyển chuyển khi di chuyển. Phần chân váy được xẻ cao, kết hợp với lông đà điểu được đính kết giúp trang phục thêm phần quyến rũ.


Romee Strijd diện váy ren xuyên thấu với phần đính kết tỉ mỉ. Cô chọn giày từ thương hiệu Aquazzura.


Romee Strijd chọn lối trang điểm tự nhiên với màu son nude, phần mắt hầu như không đánh phấn mắt nhưng vẫn ghi điểm nhờ mascara và chân mày được kẻ cẩn thận


Chloë Sevigny kết hợp đầm cúp ngực với găng tay đen, khăn quàng cổ và giày đen.


Tilda Swinton diện trang phục màu bạc với phần váy dài, điểm nhấn nằm ở ngực với nút thắt lạ mắt


Charlotte Gainsbourg và nam diễn viên Javier Bardem. Bộ váy hoạ tiết ngựa vằn đơn giản nhưng vẫn giúp Charlotte thu hút ánh nhìn của người đối diện.

Minh Tú
















mardi 15 octobre 2019

CHUYỆN NHẬT





Loạng quạng, đánh rơi cái ví (portefeuille), trong đó có thẻ kiểm tra ( ID/ carte d’identité), carte bleue ( credit card ), 250 Euros và một số tiền Nhật mới đổi.
Ra bót cảnh sát đầu đường. Nhân viên cảnh sát có vẻ mừng rỡ vì có việc làm. Thường thường, cảnh sát Nhật ngồi buồn tênh, đi ra đi vào, không có ai thưa gởi gì, không có ẩu đả, ăn trộm, ăn cướp, ăn cắp, lừa đảo. Thỉnh thoảng vớ được một bà già té xỉu, chở tới bệnh viện. Hay đưa một ông cụ qua đường ( đưa thực, không phải dìu ông già trước máy quay phim, quay phim xong đá đít ông già ), hay chỉ lối cho một du khách tới một địa chỉ không có tên đường.
Một ông cảnh sát mở computer, coi danh sách những đồ vật lượm được trong thành phố. Một bà gọi điện thoại tới phi trường. Người thứ ba đứng coi, sẵn sàng phụ tá 2 đồng nghiệp.
Họ hơi thất vọng vì không tìm thấy gì, khuyên nên trở lại buổi chiều . Chiều, trở lại, họ đã tìm được cái ví. Có người lượm được dưới ghế một xe bus, đưa cho tài xế. Giấy tờ, tiền bạc còn y nguyên. Xứ sở gì kỳ cục.

RÁC
Hồi trước, sau một bữa ăn ở Tokyo, muốn biểu diễn một màn lịch lãm, tiến bộ của đàn ông Pháp, dù chỉ là Pháp giấy, tôi tự nguyện đứng dậy dọn bàn. Nhặt xương cá, xương gà, khăn ăn, vỏ chai vv..bỏ vào túi đựng rác, đem xuống bếp.
Hai giờ sáng, khát nước, mò xuống bếp, thấy nhà bếp sáng trưng. Cô bồ người Nhật của thằng con trai cả đang đổ các túi rác ra sàn bếp, xếp thứ nào ra thứ đó, giấy một bên, vỏ chai một bên, thức ăn một bên.
Cô gái buổi chiều thấy người Tây giấy hung hăng biểu diễn, không nói gì, chờ mọi người ngủ mới lặng lẽ xuống bếp, thu xếp lại. Hơi ngượng, nghĩa là rất ngượng. Nhưng thời đó, cách đây trên 10 năm, ở Pháp ít người biết ‘’trier ‘’ rác, vứt mỗi thứ vào một thùng rác riêng. Ngày nay đã trở thành một thói quen
Hôm qua, rảnh rỗi, tôi lựa thứ nào ra thứ đó, tính mang xuống nhà bỏ vào thùng rác. Nhưng lại nhanh nhảu đoảng, sai quy trình. Ngày nay, ở Tokyo, không phải ngày nào cũng đổ rác được. Mỗi ngày trong tuần người ta đi thâu lượm một loại rác : những thứ có thể tái biến như giấy, bao nhựa, vỏ chai, những thứ có thể đốt dễ dàng, những thứ khó đốt vv..
Nói chuyện rác, bạn có biết tại sao đường xá Nhật sạch như ly như lau ? Bởi vì …không có một thùng rác nào ngoài đường.
Người Tây Phương nghĩ muốn dân không xả rác, phải để thật nhiều thùng rác khắp nơi. Người Nhật làm ngược lại. Ai có rác, giấy vụn.. đều bỏ vào túi, mang về nhà.
Ở Singapour, đường xá cũng sạch bóng, nhưng bởi vì anh nào loạng quạng xả rác hay vứt tàn thuốc lá là nộp phạt thẳng cẳng. Phải bao nhiêu thế hệ nữa Singapour mới có đuờng sạch khỏi cần phạt ?
Ở Việt Nam, nếu có rác, người ta xả… trước khi về nhà. Nếu cái thùng rác đẹp, có thể xài được, bứng luôn mang về.
Tạm triết lý cùn : giải pháp không phải ở phương tiện, nhưng ở trong đầu, ở tư duy. Khi cái đầu sạch, tất cả đều sạch. Cái đầu VN….
Nói chuyện rác, lan sang một chuyện khác..Ngày nay ngồi trong xe điện ngầm, xe bus, thấy ít người Nhật đọc báo như ngày xưa. Ai cũng chúi mũi vào smartphones. Nếu không ngủ gà ngủ gật, vì hôm trước lao động tốt, về trễ. Người Nhật có tài ngủ : vừa lên xe điện đã ngủ ngon lành. Nhiều khi ngủ đứng. Và khi tới nơi, mở mắt dậy như một cái máy, không hề lỡ, xuống lầm trạm xe.
Một người dân địa phương giải thích : đọc trên điện thoại tiện hơn là đọc báo. Mua một tờ báo ở những nơi khác, đọc xong vứt đi, khỏe ru. Ở Nhật, phải ôm tờ báo suốt ngày, tối về nhà mới có chỗ vứt.
Không đọc trên métro, chắc người Nhật đọc sách báo ở nhà. Bởi vì trong khi trên khắp thế giới, báo giấy đang lâm nạn vì thiếu độc giả, báo chí Nhật vẫn khơi khơi mạnh khỏe. Một tờ báo lớn của Pháp, như Figaro, Le Monde phát hành trên dưới 300.000 bản, báo Mỹ New York Times 1 triệu, báo Anh Daily Mirror trên dưới 1,2 triệu, báo Đức Bild 3 triệu, những tờ báo Nhật như Yomuri Shimbun vẫn bán hàng chục triệu số.
Chưa nghe thủ tướng Phúc nổ, không biết báo VN có đứng đầu thế giới về số lượng không. Nhưng báo chí nhà nước, in nhiều hay ít, thường thường không phải để đọc, mà để gói xôi. Ít có báo chí nơi nào trực tiếp đóng góp cho công nghệ ẩm thực như vậy. Đó cũng là một đề tài đáng nổ. Hay ít nhất đáng chú trọng, khi nghiên cứu về lịch sử xôi chè VN

HỌC
Tới thăm một người bạn dạy học ở Kansai. Từ cổng trường tới lớp học, học sinh cúi đầu chào thầy, kể cả học sinh không quen biết. Phải chào lại mỗi người, mệt quá, dù anh ta đã nghiên cứu đường đi, nước bước để gặp tối thiểu học sinh.
Học sinh Nhật lễ phép, chăm chỉ, nhưng quá dè dặt, ít trao đổi, phản kháng, đặt vấn đề. Học sinh Mỹ biết đặt vấn đề, thắc mắc, phản kháng, nhưng có vẻ hỗn, dưới con mắt người VN. Lý tưởng là lễ độ như học sinh Nhật, nhưng thẳng thắn bày tỏ lập trường, suy nghĩ cá nhân, như học sinh Mỹ.
Học sinh VN không thảo luận, trao đổi lôi thôi, sẵn sàng đánh bạn hữu như đòn thù, và hạ K.O thầy cô, nếu cần. Đó có phải là thực trạng ngày nay, hay chỉ là cái nhìn phiến diện của một người ở xa, có nhận định bị méo mó bởi những tin tức dựt gân trên báo, trên mạng xã hội ? Trong bất cứ trường hợp nào, tuổi trẻ VN cũng chỉ là nạn nhân. Tuổi trẻ là phản ảnh trung thực nhất của xã hội..
Tokyo, Tháng Năm 2019


Ebi-senbei
Enoshima. Đứng chờ Senbei mỏi cả cẳng.
Senbei không phải là một phụ nữ, nhưng là một loại bánh tráng của Nhật, làm bằng gạo nếp, pha nước chấm giá ( soja ),bán khắp nơi, dưới mọi hình thức.
Senbei ở Enoshima, một bờ biển tháng cảnh gần Tokyo, rất nổi tiếng, rất đặc biệt, chưa thấy ở nơi khác, không biết nơi khác có không. Giữa bột nếp, người ta đặt một miếng cá mực tươi, hay một con tôm ( ebi ), gọi là ‘’ebi-senbei’’
Người ta dùng hai phiến sắt nặng, nung nóng, ép cái bánh mỏng như tờ giấy. Khéo léo tới nỗi con tôm bị ép mỏng, nhưng giữ nguyên hình dáng, màu sắc, đẹp như bức họa. Ăn dòn dòn, ngọt vị tôm, bùi bùi gạo nếp, nhưng quá đẹp, không nỡ ăn.



Với người Nhật, đời sống là một tác phẩm nghệ thuật. Cái gì cũng phải đẹp, từ món ăn tới củ hành, củ tỏi, gói trong giấy bóng kính như đồ gia bảo.
Hai người đứng, vừa tráng bột vừa xử dụng cái máy ép senbei làm từ những thế kỷ trước, nóng hừng hực, giữa cái nắng của tháng 7 vùng nhiệt đới.
Mặc dù cái đuôi dài, xếp hàng chờ nộp tiền mua bánh, họ vẫn tỉnh bơ, bình thản, chăm chú tráng và ép bánh, không hề vội vàng, nóng nẩy. Đó là một đặc tính Nhật, nhiễm tư tưởng Phật giáo : sống từng giây phút hiện tại, để hết tâm vào mỗi cử chỉ, mỗi hành động.
Đứng chờ ebi-senbei ở Enoshima, nghĩ vớ vẩn
Nếu là người Pháp, nhân viên sẽ đình công, đòi điều kiện làm việc, lương bổng tốt hơn, thời gian làm việc ngắn hơn.
Nếu là người Mỹ, với cái nhìn thực dụng, coi sự hữu hiệu là mục tiêu, chắc họ sẽ chế ra máy tráng và ép senbei. Cùng lắm, để một cái máy ép cổ truyền để biểu diễn, dụ khách hàng, nhất là du khách. Sau đó sẽ mở chi nhánh ở khắp nơi, kiểu McDonald’s, Starbucks. Với giá 800 yen ( khoảng 7 dollars ) một cái, sớm muộn gì cũng giầu.
Ở Kyoto có một tiệm ăn ngon nổi tiếng, nhưng chỉ có 12 chỗ ngồi. Khách hàng tới, xếp hàng chờ, cuối cùng 9 lần trên 10 phải ra về. Những công ty lớn sẵn sàng bỏ vốn ra làm một tiệm ăn lớn, dành cho khách nhà giầu để hốt bạc, nhưng ông chủ, cũng là đầu bếp,theo gương bố, nhất định từ chối. Với lý do chỉ có thể nấu nướng tận tình cho 12 người mỗi ngày.
Nếu là người Hoa, hay người Việt ( người Việt hay người Hoa ngày nay cũng ”same same”, cùng một văn hóa , một triết lý sống ), chắc chắn sẽ có màn làm senbei giả. Cho tới khi khách chán, bỏ đi, sẽ đóng cửa tiệm đi làm hàng giả khác. Người Nhật yêu nghề, người Việt ngày nay học người Hoa, yêu tiền. Tất cả cái gì không phải là tiền, cho vào sọt rác hết. Bao nhiêu cái tốt đẹp của dân tộc, phá hết, miễn là có tiền. Không biết, hay biết nhưng ” kệ cha nó ”, rằng đó là cách tự hủy hữu hiệu nhất.

Ì ạch ép cái bánh theo phương pháp cổ truyền, trong một xã hội cực kỳ tiến bộ, cũng là một đặc tính Nhật.
Bên cạnh những nhà chọc trời, tối tân là những ngôi đền cổ kính. Bên cạnh những đại lộ biển người, buôn bán sầm uất, túi bụi, là những con đường hẹp, yên tĩnh với mái nhà cong, cánh cửa gỗ và những ngọn đèn lồng. Bên cạnh những cầu tiêu với đủ nút bấm cầu kỳ, khiến người chưa quen ngỡ ngàng, vẫn còn những nhà cầu ngồi xổm, theo lối xưa, nhưng sạch bóng.
Cái cổ kính xen lẫn với cái cực kỳ mới. Sống chung hoà bình, một cách nhịp nhàng, ít thấy ở những nơi khác, không chướng mắt. Không chửi nhau như ở VN
Văn hoá lành mạnh là bám vào rễ để vươn ra. Không có rễ, vươn ra sẽ đổ. Không vươn ra, sẽ thui chột, úa héo rồi chết đứng.
Người Việt hoặc nhổ rễ để vươn cho nhanh. Hoặc không vươn ra, bám vào cái rễ cằn cỗi, coi trời bằng vung, ‘’tự sướng’’, trong khi chờ chết dần, chết mòn..


RYOKAN

Saitama. Ghé thăm một ryokan trong một xóm hẻo lánh, nơi ngày xưa có dịp tới làm quen với nghệ thuật tắm nước nóng Nhật. Ryokan là khách sạn, nhà trọ cổ điển, onsen là nước suối nóng .Onsen rykoyans là những khách sạn cổ truyền có bồn hay hồ nước suối nóng . Nhà trọ ở một khu tuyệt đẹp, yên tĩnh, thơ mộng. Thật buồn nghe tin bà cụ chủ nhà đã từ trần năm ngoái.
Cách đây 10, 12 năm, bà cụ đã già, yếu, sau khi chồng từ trần, nhưng nhất định mở cửa vì đó là truyền thống gia đình, cha mẹ để lại, chết cũng không bỏ, hay chỉ bỏ khi chết.
Con trai lên tỉnh kiếm việc, như hầu hết những người trẻ.




Cô con gái út, Sakura, ở lại giúp mẹ, với ý nghĩ sẽ bán nhà trọ, lên tỉnh sống, khi bà cụ qua đời. Bởi vì nhà trọ, ở một khu hẻo lánh, không đông khách như những khu nhiều du khách. Nước Nhật tiến bộ nhiều mặt, nhưng vẫn ì ạch về quyền bình đẳng nam nữ. Người đàn bà vẫn là người phải hy sinh cho gia đình. Sakura không ra khỏi ngoại lệ
Tiền thu được chỉ vừa sở hụi, nhiều khi không đủ, hai đứa con phải kín đáo góp tiền giúp mẹ. Nhưng đóng cửa ryokan, không. Vấn đề bảo vệ truyền thống.. Ít nhất khi bà cụ còn sống.
Trước đây, Sakura, một thiếu nữ 20 tuổi, chỉ nghĩ tới chuyện lên tỉnh, đi xa cái vùng quê hẻo lánh này. Nhưng hôm nay là một Sakura khác. Cô quyết định ở lại, mở cửa để nhà trọ của tổ tiên tiếp tục sinh hoạt . Truyền thống. Cỗi rễ.
Sakura cho hay hết hè này sẽ tạm đóng cửa để sửa sang lại. Và sẽ quản trị, khai thác theo lối mới, để ryokan không còn là một gánh nặng, mang lại đủ lợi tức để sống. Sẽ quảng cáo trên mạng, trên facebook, sẽ hợp tác với các trung tâm du lịch. Sẽ ..bỏ vài truyền thống đã lỗi thời. Thí dụ chuyện không nhận khách xâm mình, có tatoo ( tatouages ) trên người. Các ryokans cổ truyền vẫn cấm những người xâm mình, vì họ thuộc xã hội đen, bất hảo. Mỗi băng đảng yakuza có một loại tatoo riêng, để nhận ra nhau, và để bày tỏ lòng trung thành tuyệt đối, chết sống với băng đảng. Ngày nay, người Nhật vẫn sợ và có thành kiến với tatoo, nhưng du khách rất nhiều người xâm mình, đôi khi chỉ một bông hoa nhỏ, hay tên người yêu, nếu giữ tục cũ sẽ loại rất nhiều khách. Bảo tồn truyền thống nhưng cải thiện để thích ứng, Sakura không ra ngoài cái tư duy cố hữu của người Nhật.
Tắm nước nóng là một thói quen Nhật. Một cách giữ sạch sẽ thân thể, để sạch sẽ tâm hồn, theo giáo lý Shinto. Một cuộc họp mặt gia đình. Một nghi lễ. Cái gì ở Nhật cũng là một nghi lễ : cắm hoa, uống trà, tập võ, đánh trống..Hành động gì, nhỏ nhoi tới đâu đằng sau cũng có một triết lý sống.



Một onsen rykoyan
Nước Nhật là nước của núi lửa, có trên 3 ngàn trung tâm tắm nước nóng, khai thác gần 30 ngàn nguồn nước nóng đủ loại, đón tiếp…150 triệu khách mỗi năm. Ngày nay những ryokans cho cả gia đình trần truồng tắm chung theo truyền thống chỉ dành cho người Nhật. Đối với họ, đó là một chuyện tự nhiên. Đa số các trung tâm tắm nưóc nóng ( gọi là SPA ), có nơi tiếp hàng trăm người, mọc ra khắp nơi, đáp ứng với thế hệ mới và du khách. Nếu bạn muốn thử, nơi nào cũng có một SPA gần nhà, giá cả không đắt như nhiều người nghĩ
Thường thường, nhà tắm chia làm 3 khu. Một khu dành cho đàn ông tắm truồng, một khu dành cho đàn bà, và khu chung cho mọi người, nhưng phải mặc áo tắm.
Người ta nói nước suối nóng trị bá bệnh. Và đó là một trong những bí quyết sống lâu, sống khỏe của người Nhật. Điều chắc chắn là khi ra khỏi bồn nước, bạn cảm thấy sảng khoái, nhẹ nhõm và tự hứa sẽ trở lại. Và tiếc sao khám phá một hạnh phúc đơn giản như vậy quá trễ.



Thành phố cổ Kawagoe, vùng Saitama

Bên cạnh những cơ sở tắm nước nóng đại quy mô, tân tiến, 70.000 ryokans nhỏ, cổ kính, dễ thương như quán trọ của Sakura vẫn tiếp tục mở cửa. Để Nhật Bản còn là Nhật Bản…


NANCY QUÁCH sưu tầm