Mỗi buổi sáng thức
dậy
« Mỗi buổi sáng khi em mở
mắt thức dậy, em đều nhìn ngay ra cửa số, thấy ánh sáng, thấy mặt trời,
em mừng lắm chị à. Em tạ ơn
Chúa đã cho em sống thêm một ngày nữa ! »
Em và tôi không có nhiều kỷ
niệm riêng với nhau, ngoài những gặp gỡ tại giáo xứ và trong các sinh hoạt với
ban giáo lý viên. Em khá bảnh trai, gương mặt tròn trịa, thông minh, lúc nào
cũng sáng ngời nhờ nụ cười đôn hậu. Tuy vóc dáng nhỏ thó, giọng nói của em rất
là to khoẻ. Cách đây hai năm, lớp giáo lý do em phụ trách ở ngay trước phòng học
của lớp tôi. Qua cánh cửa đóng kín, tôi và các học trò vẫn còn nghe giọng nói
của em sang sảng vọng vào lớp chúng tôi. Thuở ấy, vợ chồng em thuộc vào các
giáo lý viên ‘kỳ cựu’, còn tôi thì rất là ngơ ngác trong công tác này. Nhưng
bao giờ vợ chồng em cũng khiêm nhường, thân ái trong lời ăn tiếng nói với tôi.
Tuy bề ngoài trầm tĩnh, hiền lành, em lại rất là kiên quyết trong các ý kiến
của mình khi bàn thảo với nhau về các vấn đề chung của ban GL.
Cách đây hai năm, em lâm vào
căn bệnh hiểm nghèo, căn bệnh của thời đại ngày nay : ung thư. Sức khoẻ của em
giảm dần. Mặc dầu vậy, lúc nào tự đi đứng được, em đều đến giáo xứ tham dự
thánh lễ. Tôi vẫn hay đến gặp chào em, nhưng không bao giờ tôi dám hỏi đến bệnh
trạng của em nhiều hơn những điều tôi đã biết. Cuối tháng tám vừa qua, được vợ
em báo tin em vừa qua một cuộc giải phẫu nặng nề, và dự đoán của bác sĩ về sự
sống còn của em không được khả quan, tôi nhất định phải đến gặp em. Lúc đó, tôi
chưa hiểu được điều gì đã thúc dục tôi mạnh mẽ như thế, vì trong tình trạng của
em, việc thăm viếng chỉ nên dành cho gia đình và bạn bè rất thân để tránh cho
em mệt mỏi thêm. Tôi thật cám ơn vợ của em đã nhận lời tôi yêu cầu. Vì cuộc gặp
gỡ đó là một trong những sự kiện đã ghi dấu rất quan trọng trong cuộc đời tôi.
Ngay từ lúc đứng ở cửa phòng để
chờ một người bạn đang chào em ra về, tôi đã rất ngỡ ngàng khi thoáng thấy vóc
dáng của em. Em ốm và tiều tụy như một đứa trẻ lên mười ! Gương mặt em không
còn một thớ thịt nào cả, hai má em thóp lại, em ngồi xếp bằng nơi cuối giường,
với một vòng băng trắng dày quấn chung quanh đầu để che vết mỗ. Tim tôi thót
lại đau nhói và chân tôi như bị chôn tại chỗ mấy giây đồng hồ. Khi đến hôn chào
em, dù cố gắng kiềm chế, nước mắt tôi cứ dần dần tuôn ra…Tôi kéo ghế ngồi
xuống, rồi tự nhiên nắm lấy tay em. Hai bàn tay chúng tôi không rời nhau cho
đến lúc tôi ra về. Thỉnh thoảng trong câu chuyện, em lại xiết nhẹ tay tôi. Tôi
cảm nhận được qua kinh nghiệm, nắm tay một người trong lúc họ đang chao đảo, cô
đơn, lo sợ, là cần thiết và quý báu hơn muôn ngàn ngôn từ hoa mỹ mà tình trạng
của họ lúc đó không thể nào tiếp nhận được. Có lẽ tôi may mắn, hôm đó em vẫn
còn nói chuyện được nhiều mà không bị hụt hơi. Câu mở đầu của em như một yêu
cầu, hay đúng hơn là một nài xin : « Chị đừng buồn, đừng khóc, mà phải vui
với gia đình em !» Có lẽ em đã thấy quá nhiều nước mắt chảy ra vì thương
tâm trước hoàn cảnh của em, nhưng chắc ít ai có thể xuyên suốt được, trong một
lần tiếp xúc ngắn ngũi với em, Đức-Tin mãnh liệt nơi em trong những giờ phút
cuối cùng ở thế gian. Trong từng hơi thở đứt quãng, em miên man chia sẻ với tôi
những gì vụt qua tim qua óc, như thể em đã đoán được rằng em sẽ không còn có
dịp để trao đổi với tôi lần nữa :
"... Chúa đã cho chúng
em cơ hội để chuẩn bị tất cả mọi sự... Chị đến thăm em là vì thương em, là Chúa
đến thăm em… Em cảm tạ Chúa đã cho em có ngày này, để em được mọi người đến
thăm, bày tỏ tình yêu của Chúa….Em chảy nước mắt đây, không phải vì em buồn
đâu, mà vì em vui mừng chị à !" ..."Mỗi buổi sáng khi em mở mắt thức
dậy, em đều nhìn ngay ra cửa số, thấy ánh sáng,thấy mặt trời, em mừng lắm chị
à. Em tạ ơn Chúa đã cho em sống thêm một ngày nữa ! "... "Mình cứ đi
tìm cái gì tốt đẹp cho mình, nhưng cái Chúa cho đôi khi là như thế này đây.
Chính vì em ốm yếu, xấu xí, tàn tạ, nên Chúa mới đến với em. Chính vì em hơi
tàn sức cạn, Chúa mới là sức mạnh của em, như thánh Phaolô nói : « Khi tôi yếu,
chính là lúc tôi mạnh"…"Chị có thời gian và điều kiện thì nên trở lại
với lớp giáo lý. Các em cần mình dẫn dắt đến gần Chúa hơn. Và chính mình cũng
sẽ có cơ hội đến gần Chúa… Có những người dạy giáo lý vì cho là mình có nhiều
kiến thức, mình hay, mình giỏi. Hỏng, hỏng hết !...Đừng bao giờ nói chữ 'dạy '.
Chúa làm việc qua mình. Mình chỉ là công cụ của Chúa."... "Cuối cùng
lại cuộc đời này còn gì ? Kiến thức, tài ba, sắc đẹp, sức khoẻ ? Chỉ còn lại
tình thương mà thôi !" …" Cầu nguyện cho em, để em đừng bao giờ xa
Chúa, vì mệt mỏi, quên sít, vì sợ hãi, vì những lý do nào đó mà chính em cũng
không hiểu được. Em không nói chuyện đạo đức đâu chị à, giờ phút này không còn
là lúc để em nói lung tung..."
Tôi vừa nghe em nói, vừa như bị
em lôi cuốn vào trong ánh mắt nhìn của em. Một ánh mắt sáng long lanh, tràn đầy
yêu thương và khẩn khoản. Ánh mắt đối với tôi sao quen thuộc như thế ? Tôi đã
thoáng gặp cái nhìn đó nhiều lần lắm, ở đâu ? lúc nào ? Thấy em đã thấm mệt,
tôi bảo em ngã lưng nằm nghỉ một chút, nhưng em không chịu, em sợ nằm rồi em sẽ
không bao giờ còn ngồi dậy được. Thấy mình đã ở khá lâu với em, tôi xin phép ra
về, và hẹn lần sau đến sẽ trò chuyện với em nhiều hơn. Em ngắt lời tôi : « Chị
không cần thăm em lần sau đâu ! Đường đi xa xôi quá ! Chị ở nhà, nhớ đến em và
cầu nguyện cho em đủ rồi ! » Tôi đứng dậy cúi hôn lên trán em. Ánh mắt
chúng tôi chạm vào nhau, không biết là bao lâu, nhưng đối với tôi lúc đó thời
gian như dừng lại, và không gian không còn là căn phòng bệnh viện buồn tẻ nữa.
Tôi thấy mình bị nhấc bổng lên thật cao, lên đến một ngọn đồi hoang sơ, chỉ có
nắng và cát. Trên đỉnh đồi, từ cây thập giá cũ xưa mà thời gian đã làm rạn nứt từng
thớ gỗ, có một ánh mắt nhìn tôi, nhìn nhân loại bao la...Ánh mắt chứa đựng sâu
thẳm lời gọi mời thống hối, tha thứ, yêu thương. Vòng băng trắng chung quanh
đầu em, giờ phút ấy giống như vòng mão gai của hơn 2000 năm trước. Không phải
là máu, nhưng trên trán em cũng đang rịn ra những giọt mồ hôi từ đớn đau thể
xác vì thuốc men nhiều quá làm cho em thường thấy nóng bức khó chịu trong
người. Em ơi ! Em bảo rằng tôi đến thăm em là Chúa Giêsu đang đến thăm em. Còn
tôi khi đối diện với em, tôi đã được sống cảm nghiệm thế nào là gặp gỡ Đấng Cứu
Thế nơi người anh em bé nhỏ, đau khổ mà mình tiếp cận gần gũi mỗi ngày. Tôi
chợt ao ước, nếu có phép lạ cho em mạnh khoẻ lại như xưa, tôi sẽ mời em tham dự
một khóa ba ngày với Phong Trào Cursillo. Chắc chắn là em sẽ tâm đắc ngay với
linh đạo của PT, vì em đã sống hoán cải từng ngày, vì sức mạnh giúp em chấp
nhận Thánh Ý Chúa trong cơn thử thách và chuẩn bị tinh thần cho vợ con trong
giây phút biệt ly sắp tới, sức mạnh đó đã bén rễ từ Niềm Tin ở Đức Kitô. Em là
một nhân chứng sống động cho yêu thương và cậy trông trong cuộc đời rất bình
thường của một giáo dân, một người chồng, một người cha.
Hai tuần sau đó, em đã khép mắt
lại vĩnh viễn, sau nửa thế kỷ đời người trên chặng đường lữ hành trần thế. Thời
tiết đã thay đổi biết bao nhiêu lần. Qua hết những ngày hè nắng ấm. Nối tiếp
theo những trận mưa rào. Lá vàng bắt đầu rơi rụng. Và hơi lạnh cuối năm đang
bàng bạc chung quanh… Mỗi sáng thức giấc, tôi đều nhìn ra bầu trời bên ngoài.
Dù là nắng hay mưa, trời mù sương hay sáng tỏ, tôi đều cùng em dâng ngày bằng
lời chúc tụng tạ ơn Thiên Chúa. Em đã ra đi thêm một ngày, tôi sống được thêm
một ngày. Và như thế là chúng ta lại có chung với nhau một ngày nữa phải không
em ? Một ngày của Tin-Cậy-Mến./.
Nhớ về H. - Tháng các linh
hồn
11.2012 *K7
Phạm Anh sưu tầm