Khi thức
giấc mỗi buổi sáng, bạn nghĩ đến điều gì trước tiên? Có phải là…nướng
thêm chút nữa, hay ôi… bài học chưa thuộc, chết rồi… công việc chưa giải
quyết xong, hay một câu nói vu vơ nào đó của ngày hôm trước… Dường như
chúng ta cứ luôn phải sống với sự yếu đuối trì kéo của thân xác, hay
với những lo lắng bận tâm sự đời và của những nếp mòn suy nghĩ. Đã đành
cuộc sống là thế những không thể không nói rằng điều ấy khiến chúng ta
“lướt qua” thực tại mà đánh mất biết bao điều kỳ diệu trong cuộc sống;
nhà thơ Bùi Minh Quốc đã từng thoảng thốt mà rằng:
“Có lúc nào trên đường đời tấp nập,
ta vô tình đi lướt qua nhau
Bước lơ đãng nào ngờ đang để mất
Một tâm hồn ta đợi đã từ lâu…”.
ta vô tình đi lướt qua nhau
Bước lơ đãng nào ngờ đang để mất
Một tâm hồn ta đợi đã từ lâu…”.
Chuyện kể
rằng có một người hỏi vị ẩn sĩ: “Điều gì khiến ngài hạnh phúc nhất mỗi
buổi sáng thức dậy.” Vị ẩn sĩ trả lời: “Đó là thấy mình còn sống.”
Người kia hỏi vặn lại: “Nhưng ai cũng biết điều đó?” Vị ẩn sĩ mỉm cười ý
nhị: “Đúng, ai cũng biết điều đó những không phải ai cũng cảm nghiệm
được điều đó.” Cũng vậy, cuộc sống không chỉ nằm trong những điều ta
biết, những điều ta bận tâm, những điều ta suy nghĩ hay kí ức của ta,
cuộc sống là còn những gì đang diễn ra quanh ta. Cuộc sống là lúc này
đây: là mỗi sáng khi bạn thức dậy, cảm thấy mình được sống thêm một
ngày; là không khí tự nhiên trong lành mỗi sáng; là
những cử chỉ quan tâm ý nhị của người thân, bạn bè; là ánh bình minh ló
rạng báo ngày tươi sáng; là tiếng chim ríu rít nô đùa bên những hạt
sương long lanh đọng lại trên cành lá; tắt một lời, là tất cả vẻ Chân
Thiện Mỹ của Thiên Chúa ẩn mình đợi chờ ta bắt chợt. Thiên Chúa ẩn mình
trong những sự đương nhiên của cuộc sống. Hình như càng lớn chúng ta
càng ít bén nhạy để gặp Ngài như thế. Trẻ em lại làm được điều này.
Bởi chỉ đôi mắt trẻ thơ mới biết ngỡ
ngàng trước những sự xem ra là đương nhiên ấy. Đôi mắt chúng ta không
còn nhìn cuộc đời với vẻ ngỡ ngàng nữa, nó đã xem mọi sự là đương nhiên
và chỉ mục chú vào những bận tâm của riêng mình. Những bận tâm ấy che
khuất vẻ đẹp ẩn mình của Thiên Chúa. Tuy nhiên, nếu lòng chúng ta khao
khát kiếm tìm, chúng ta vẫn có thể bắt gặp Đấng vẫn đang ẩn mình chờ ta
đâu đó. Có một nhận định rất sâu sắc là con người ngày nay dường như rất
giỏi kiến tạo cuộc sống nhưng lại không biết cách tận hưởng cuộc sống.
Kì thực những ai biết thưởng thức cuộc sống mới thực sự sống, còn nếu
không, chúng ta chỉ vận hành như những cái máy được lập trình sẵn, hay
thu vén mình chìm đắm trong những thế giới chật hẹp của lo toan, tranh
giành hơn thiệt. Rồi đến một ngày, ta hao mòn kiệt quệ bởi đã không để
lòng mình được nuôi dưỡng bằng những cảm mến thần thiêng. Bạn thân mến,
dù chúng ta là ai, Tạo Hóa đều công bằng trao cho chúng ta quà tặng
cuộc sống. Cuộc sống là một quà tặng, nó cần được đón nhận. Một quà
tặng không được đón nhận mãi mãi chỉ là một món hàng. Món hàng không
làm con tim tôi rung động. Quà tặng mới làm tim tôi rung động hạnh
phúc. Do đó, cuộc sống cần được trân trọng, được sống và được cảm nhận.
Phạm Anh chuyển