Lẽ sống 03 Tháng Sáu
Chúa Là Nơi Con Nương Tựa
Dạo
tháng 6 năm 1985, những người theo dõi truyền hình bên Tây phương vẫn
còn nhớ mãi hình ảnh
chiếc máy bay đang đậu ở phi trường, với viên phi công trong buồng lái
ngó ra ngoài nói chuyện với một số phóng viên, trong khi có một người
đứng bên cạnh, cầm súng dí sát vào đầu viên phi công. Đó là hình ảnh của
viên phi công John Testrake trên chiếc máy bay của hãng hàng không TA,
bị không tặc uy hiếp trên đường bay từ thủ đô Hên của Hy Lạp về La Mã.
Trong suốt 17 ngày, không tặc đã dùng lựu đạn và súng uy hiếp viên phi
công, buộc ông phải bay từ Bút qua Alger rồi bay về Bút cả thảy bốn lần.
Họ cũng đã bắn chết một hành khách, đánh đập một số hành khách khác.
Cuối cùng họ đã để cho 39 con tin trên máy bay được đem đến một căn nhà ở
Bút rồi được chở về Đoác trước khi được trả tự do. Mặc dù không phải là
con tin trên chiếc máy bay
đó, nhiều người cũng thấy căng thẳng hồi hộp chỉ vì theo dõi tin tức
trên truyền hình hay truyền thanh...
Mới
đây, viên phi công John Testrake có thuật lại kinh nghiệm hi hữu của
mình. Anh nói như sau: "Lúc đó, tôi biết chắc chắn là có Chúa ở với tôi,
nên tôi không những không sợ hãi mà còn tràn ngập bình an tin tưởng là
khác". Anh cũng nói thêm rằng anh đã theo đạo năm lên 25 tuổi, nhưng lúc
bấy giờ anh chưa thật sự thức tỉnh, bắt đầu đọc Kinh Thánh và cầu
nguyện một cách đều đặn. Nhờ có Kinh Thánh mang trong mình,cho nên
trong suốt 17 ngày bị uy hiếp, anh vẫn không tỏ ra nao núng vì tin chắc
có Chúa đang phù trợ
anh...
Cách
đây hai năm,John Testrake đã xin thôi không làm việc cho hãng hàng
không TWA để tập trung vào các công việc từ thiện và để lái máy bay đưa
các nhà truyền giáo đến các vùng xa xôi hẻo lánh. Đi đến đâu, anh cũng
thuật lại việc Chúa đã giải cứu anh, nhất là việc Ngài đã ban cho anh
bình an tin tưởng khi phải chạm trán với tử thần.
Ai
trong chúng ta có lẽ cũng hơn một lần chạm trán với tử thần hay kinh
qua những giờ phút đen tối trong cuộc sống... Những người không có niềm
tin
thường sợ hãi bối rối vì không biết những gì đang chờ đợi mình bên kia
cuộc sống. Những người có niềm tin hẳn không là những con người không
biết sợ hãi, nhưng họ tin rằng bên cạnh họ luôn có Đấng che chở phù trợ
họ.
Chúng
ta có thái độ nào khi đứng trước những giờ phút nguy ngập, những thử
thách trong cuộc sống? Chúng ta có tin tưởng rằng có Đấng luôn ở bên
cạnh chúng ta, để giữ gìn, phù hộ chúng ta không? Với niềm tin vững vào
Tình Yêu của Đấng luôn có mặt bên cạnh chúng ta, chắc chắn chúng ta có
thái độ lạc quan hơn trước cuộc sống, chúng ta sẽ đối đầu với những khó
khăn và thử thách với bình thản và vui tươi.
04 Tháng Sáu
Bóng Tối
Raoul
Follereau đã thuật lại một câu chuyện về một người phong cùi như sau:
Từ nhiều năm qua, ông ta sống chui rúc trong
căn lều tối tăm của ông. Xa tránh ánh sáng, đôi mắt ông đã trở thành mù
lòa. Bóng tối trên đôi mắt đã đành, ông còn tự giam hãm bóng tối của
tâm hồn. Người đàn ông như đang tự chôn vùi mình trong chính đáy mồ của
ông... Mỗi ngày, có một nữ tu đến để tẩy rửa và băng bó các vết thương
cho ông. Ông chấp nhận cho người nữ tu săn sóc, vì nghĩ rằng ít nhất
người nữ tu cũng nở được nụ cười mãn nguyện.
Ngày
tôi đến thăm, người nữ tu cho tôi biết rằng người đàn ông đã không bao
giờ muốn ra khỏi căn lều tối tăm của mình... Tôi tiến lại gần con người
khốn khổ ấy và đưa cánh tay ra mời mọc. Tôi nắm
lấy cánh tay của ông và dìu ông đứng dậy. Chúng tôi ra khỏi căn lều tăm
tối.. Vừa đến bên cánh cửa nơi ánh sáng mặt trời chiếu xuyên qua, người
đàn ông đã có một thái độ mà mãi mãi tôi không bao giờ có thể quên
được. Ra khỏi căn lều, đứng giữa ánh sáng, ông hô lên một tiếng kêu lớn:
"Tôi thấy!"
Kể
từ khi bóng tối của bệnh phong cùi ụp phủ xuống trên cuộc đời, thì đây
là lần đầu tiên, người bệnh mới cảm nhận thực sự có ánh sáng xung quanh
mình. Lấy tất cả sức lực còn lại, người đàn ông thét lên với cây cỏ, với
núi non, với trời cao, với tất cả mọi người: Tôi thấy! Tôi thấy!
Có những người tự giam mình trong bóng tối. Có những người bị người khác đầy ải vào trong bóng tối...
Vô
tình hay hữu ý, có lẽ chúng ta cũng đã xô đẩy không biết bao nhiêu
người vào trong bóng tối. Một cuộc sống thiếu chứng tá, một khước từ
giúp đỡ: đó có thể là những hành động xô đẩy người khác rơi vào bóng
tối, chúng ta cũng tự giam mình vào bóng tối hay giảm bớt cường độ ánh
sáng trong chúng ta...
"Các
con là ánh sáng thế
gian". Lời của Chúa Giêsu nói lên bản chất của người Kitô. Người Kitô
chỉ là Kitô khi họ là ánh sáng thế gian... Ánh sáng không thể sáng soi
nữa, ánh sáng ấy sẽ trở thành tăm tối.
Hãy
chiếu ánh sáng bằng những việc làm của ánh sáng. Một cuộc sống đầy
gương sáng, một lời nói nâng đỡ ủi an, một nụ cười thông cảm, một bàn tay
đưa ra để dìu dắt, để đồng hành: đó là bao nhiêu việc làm của ánh sáng
mà bao nhiêu người đang chờ đợi nơi chúng ta. Và chúng ta cũng tin rằng,
một ánh lửa càng được chia sẻ, thì càng sáng lên...