vendredi 26 janvier 2024

Phương Thuốc Trị Ho

 Phương thuốc đó là: 


2 quả lê chừng 200 gram, 2 quả chanh to, , nếu bé thì cho 2 quả, 40 gram gừng, mua đồ organic  để có thể dùng cả vỏ, tất cả rửa sạch, thái thật mỏng, 60 gram đường phèn, và 1/4 muỗng cà phê muối.. tất cả cho vào một tô lớn ( tô ăn phở) và đổ nước vào tô cho ngập nước xấp xấp.  

  • Đem nấu cách thuỷ( cho cả tô vào một cái nồi cũng đổ nước vào nồi lên tới 1/3 hay 1/4 của tô . Đậy vung lại và đun sôi trong vòng 20 phút, khi nước trong nồi sôi và có tiếng kêu lạch cạch thì vặn lửa nhỏ xuống để nước trong nồi không văng ( bắn ) vào tô.
  • Chắt nước trong tô uống dần trong vòng 1 ngày cho đến khi hết thì bỏ bã đi ( muốn ăn bã cũng không sao)
  • Trong 5 ngày uống như thế Hiền đã chấm dứt được căn bệnh ho hoàn toàn, không còn đàm như trước và ngủ được. Ngay từ ngày đầu tiên bắt đầu uống đã thấy bớt ho rất nhiều. Nhớ là mỗi lần uống nhớ hâm nóng lại cho nóng và uống âm ấm sẽ rất hiệu nghiệm.
Hiền Nguyễn chuyển

jeudi 25 janvier 2024

Công trình văn hóa tâm linh Nhà thờ họ Trương Việt Nam



vendredi 19 janvier 2024

Mâm Cơm Gia Đình, 3 món, nhanh và bổ .... Vành Khuyên

 
Thịt nạc dăm chiên không bị cứng, trứng chiên cần tây, canh cải thảo, cà rốt, khoai tây.

NGUYÊN LIỆU - 700gr Thịt Nạc - 300gr Cải Thảo - 250gr Cà rốt - 550gr Cần tây - 250gr Khoai Tây - 6 Trứng - 40gr Hành tím - 10gr Tỏi - Hành Lá - Ngò Ingredients - 700g pork shoulder - 300g cabbage - 250g carrot - 550g celery - 250g potatoes - 6 eggs - 40g shallot - 10g garlic - Green onion 
- Coriander .

mardi 16 janvier 2024

xá xíu từ đùi gà

.

Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui - Nguyễn Diệu Anh Trinh .

Tác giả: Nguyễn Diệu Anh Trinh (Tác giả sinh năm 1959 tại Đà Nẵng; Cựu nữ sinh NTH Hồng Đức Đà Nẵng từ 1969- 1975. Đến Mỹ năm 1994 diện HO cùng ba và các em, định cư tại tiểu bang Georgia. Hiện là nhân viên công ty in Scientific Games tại Atlanta, tiểu bang Georgia. Bà đã từng nhận giải Viết Về Nước Mỹ. Tựa đề bài viết mới của bà là tên một ca khúc Trịnh Công Sơn.


Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui - Nguyễn Diệu Anh Trinh .





Tôi thức dậy khi tiếng chim hót ríu rít thật vui tai trên rặng cây cao ở khu rừng thông bên cạnh nhà. Sáng thứ sáu, ngày cuối tuần vui vẻ, tôi mang tâm trạng vui tươi đó khi diện chiếc quần jean và cái áo trắng model hết cỡ để đi làm. Trong tuần, chỉ có ngày thứ sáu là được tự do mặc jean thoải mái, khác với những ngày đầu tuần, lúc nào cũng phải dress up nghiêm túc, lịch sự để gặp gỡ, làm việc với khách hàng. Khách hàng là … thượng đế nên mình không được ăn mặc lè phè.

Tôi thật may mắn được làm việc với ông Sếp rất dễ thương, không hề biết làm khó dễ nhân viên là gì.

Kể từ dạo công ty tôi làm mở mang thêm mấy dãy lầu, sân bãi đậu xe cũng được nới rộng ra. May quá, văn phòng của Sếp phải dời sang building khác để thuận tiện cho ông trong việc họp hành, giao tiếp với khách hàng hay gặp gỡ các Sếp lớn. Tôi được đưa sang làm ở phòng film, cách văn phòng của Sếp một dãy cơ xưởng lớn. Một mình một cõi, cả tháng chưa thấy mặt Sếp, khi có chuyện gì cần dặn dò, trao đổi thì Sếp điều khiển từ xa, qua mấy cái email là xong.

Công việc trôi chảy nhịp nhàng như thế, tính ra cũng xấp xỉ hai mươi năm rồi, tôi chưa hề bị khiển trách, thỉnh thoảng còn được khen thưởng. Là người phụ nữ da vàng duy nhất của bộ phận

Proof- Reading (Đọc bản vẽ) tôi nhận được khá nhiều ưu tiên từ Sếp so với các đồng nghiệp khác màu da, khác màu mắt. Thích nhất là giờ giấc làm việc thật thoải mái. Thay vì mỗi ngày làm tám tiếng, năm ngày một tuần đi đi về về, tôi đã xin làm rút gọn trong bốn ngày, mười tiếng một ngày với lý do nhà xa, mà thật ra là để đỡ “hao xăng” và lại có thêm được một ngày nghỉ, tha hồ mà lang thang lên trang web … buôn dưa leo với mấy “bà tám”.

Giờ có mặt ở bàn làm việc của tôi cũng chẳng bó buộc, tôi không sợ bị đi trễ, không bị áp lực trong công việc và giờ giấc. Tôi biết đó là những ưu đãi trong nghề nghiệp mà không phải ai ước là cũng có được. Đường công danh của tôi, tuy không đạt đến đỉnh như bao người với quyền cao chức trọng, nhưng đó là một công việc tôi yêu thích, với đồng lương xứng đáng so với khả năng và tuổi tác của mình.

Lòng hân hoan, thơ thới, tôi lái xe đi qua con đường quen thuộc mà tôi đã đi

lại nhiều năm. Buổi sáng sớm, đường phố chưa tấp nập lắm, sương mai còn phủ lờ mờ khiến cảnh vật thật huyền ảo, mùi cỏ mới cắt dịu dàng, thoang thoảng làm tôi ngất ngây. Tôi vặn lớn volume của CD trong xe, lắng nghe âm thanh tiếng nhạc dạo … “… Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui, chọn những bông hoa và những nụ cười …”(TCS) …nghe có lý lắm!

Bỗng nhìn lên kiếng chiếu hậu, ánh đèn màu xanh biếc đang chớp chớp, xoay xoay … Chết cha rồi, cảnh sát! Tôi bình

tĩnh đưa tay tắt nhạc, cẩn thận lái xe thêm một đoạn, tìm cách tấp vào một khu shopping bên phải, tắt máy xe và chờ đợi.
Chiếc xe cảnh sát nối đuôi tôi, cũng tấp vào phía sau. Mấy phút sau, một viên cảnh sát người Mỹ trắng cao to với hàm râu xồm xoàm làm khuôn mặt thêm phần oai vệ, nếu tôi không muốn nói là dữ tợn:

– Chào bà , vui lòng cho tôi xem bằng lái xe và giấy bảo hiểm.

Tôi lấy bằng lái xe ra trình. Hắn lịch sự:

– Cám ơn quí bà

Rồi đi về phía xe của hắn, đang còn chớp đèn đàng sau. Tôi ngồi yên trong xe mình, cũng chưa rõ mình bị stop vì lý do gì… có lẽ chạy quá tốc độ cho phép?

… Không, tôi đâu có nôn nóng gì trên đường đi làm, bao nhiêu năm lái xe tôi chưa hề bị phạt về vụ này mà! Đang toan tính kiếm vài câu xã giao năn nỉ nếu bị hắn phạt quá nặng vì một tội vô cớ nào đó. Cảnh sát mà, họ làm tiền cho ngân sách chính phủ nên tôi đành chấp nhận một cách … lạc quan! Viên cảnh sát trở lại, hỏi tôi:

– Xin bà vui lòng cho tôi biết, tốc độ cho phép của đoạn đường bà đang lái xe, thưa bà!

Trời ơi, gì chớ bài học này, con số 45 miles nằm chình ình trên tấm bản nhỏ phía lề phải, dựng rải rác trên lề đường, có nhắm mắt tôi cũng nằm lòng mà, tuy vậy tôi cũng nhỏ nhẻ, lịch sự:

– Thưa ông, tốc độ cho phép là 45 miles một giờ.

Viên cảnh sát hỏi tiếp:

– Thưa bà, vậy vừa rồi bà đang chạy với tốc độ là bao nhiêu?Tôi e dè:
– Tốc độ của tôi lúc nãy chừng 50 miles (tôi biết chắc, đây là con số … có thể tha thứ)

Viên cảnh sát nhìn tôi:

– Thưa bà, bà đã chạy với tốc độ 70 miles một giờ …

Tôi xây xẩm mặt mày, không lắng nghe hắn nói lải nhải gì thêm về luật giao thông … Tôi biết, một khi cảnh sát đã phán là y như tòa án phán, không kiện thưa làm gì cho tốn công mà còn phải trả lệ phí toà án. Nó nói mình chạy 70

miles? Cũng có thể lắm, khi vừa lái xe mà vừa nghe nhạc xập xình, có thể đầu óc hưng phấn nên lỡ trớn … Tôi thầm tính toán, với tốc độ vượt mức cao nghệu như thế, tôi phải chi ra bao nhiêu tiền để đóng phạt cho lần này, chi phí này chúng tôi vẫn gọi đùa là…tiền ngu!

Viên cảnh sát lải nhải một hồi, ông ta trả lại tôi cái bằng lái xe và tấm thẻ bảo hiểm xe. Tôi nhìn đôi mắt màu xanh lá cây biêng biếc của hắn và nghĩ đến những tờ đô la cũng màu xanh như thế phải chi ra một cách oan uổng. Vẫn chưa thấy tờ biên lai phạt màu vàng, không biết hắn xác định tội trạng của mình như thế nào đây, tôi nghe ông tiếp:

– Bà đã chạy quá nhanh trên đoạn đường vắng vẻ này, rất nguy hiểm cho bà.

– Vâng, thưa ông, tôi biết!

– Bà nên luôn nhớ rằng, lúc nào tôi cũng chạy xe sau lưng bà, cẩn thận nhé!

Tôi rủa thầm trong bụng, quái, hắn muốn gì đây mà lên giọng hăm dọa phụ nữ? Cảm giác bực bội len lỏi vào tâm trí.

– Tạm biệt bà, chúc bà một ngày tốt lành!

Ông ta nói xong, đưa bàn tay lông lá ra bắt tay tôi rồi quay lưng đi, không kịp nhận ở tôi một lời cám ơn… giả dối!

Tôi kiểm soát lại một lần nữa giấy tờ của mình, nhìn quanh chỗ ngồi trong xe, không có gì rơi rớt. Tôi mở cửa xe bước ra ngoài cẩn thận xem xét, mọi thứ đều OK. Tôi nổ máy xe, lái khỏang năm phút là đến cổng công ty, tâm trạng vẫn còn hoang mang.

Lấy chìa khóa mở cửa phòng, việc đầu tiên tôi làm là lục bóp xem lại giấy tờ.
Vẫn không thấy tờ giấy phạt ở đâu để biết ngày nào là hết hạn đóng phạt. Có một người đồng sự mang hồ sơ đến giao, hắn hỏi bâng quơ vài câu, tôi vui miệng kể cho hắn nghe sự việc xảy ra sáng nay. Hắn cười lớn:

– Vậy là chị được tha rồi. Hôm nay chị diện đẹp quá, một ngày may mắn cho chị đó!

Tôi nghe và vẫn không tin đó là sự thật, dễ gì tên cảnh sát râu xồm lại bỏ qua một cách vô lý khi hắn đã ngăm nghe là tôi chạy quá tốc độ khủng khiếp như thế.

Khoảng chín giờ sáng, Sếp tôi đi họp, tiện đường ông đem một số dụng cụ văn phòng đến giao cho tay thư ký trong phòng tôi. Có lẽ vì khuôn mặt tôi đang còn băn khoăn nên Sếp hỏi:
– Chào cô, mọi chuyện đều tốt chứ, tôi có thể giúp gì cho cô hôm nay không?

Tôi kể lại chuyện gặp cảnh sát sáng nay và chờ ở Sếp một lời an ủi vì mới sáng sớm đã bị … hao tài. Ông Sếp hỏi tới hỏi lui:

– Cô chắc là ông ta chỉ trả lại giấy tờ chứ không bắt cô ký giấy phạt chứ?
– Tôi chắc, không ký giấy gì cả.

Vậy là cô được tha rồi, may mắn quá! Nếu không, giá chót là cô phải tốn hai trăm đồng cho lần phạt này. Hôm nay chắc tên cảnh sát đó có chuyện vui nên dễ dãi đó, lấn sau cẩn thận nhé!

Tôi vẫn còn bán tin bán nghi, không thể nào tin vào vận đỏ hôm nay. Cho đến ngày hôm sau …

…Trưa thứ bảy, tôi được phép đi ra ngoài ăn trưa vì căng tin đóng cửa. Vốn không thích những thức ăn nhanh của Mỹ nên bất đắc dĩ lắm tôi đành phải ghé vào một cửa hàng ăn vội đĩa salad. Trong khi đang chờ lấy order…

– Xin lỗi bà, cho phép tôi ngồi ghế này được không?

Tôi ngước mắt nhìn, một ông Mỹ đang đứng cạnh bàn tôi và … chính xác là hắn đang hỏi tôi.

Tôi trả lời như một cái máy:

– Được, xin ông cứ tự nhiên.

Người đàn ông ngồi xuống, rất thân thiện:

– Chào bà, khỏe chứ!

– Cám ơn ông, tôi cũng thường. Ông khỏe không?

– Cám ơn bà. Nhà bà ở gần đây sao?

– Công ty tôi làm cách đây chừng 5 phút, thưa ông.

Tôi trả lời rất thờ ơ, người đàn ông vẫn nhìn tôi:


– Bà thật không nhận ra tôi hay sao, bà Nguyễn?

Câu hỏi của người đàn ông làm tôi giật mình. Tôi hơi sửng sốt rồi tự hỏi mình,
quái, quen biết ở đâu? Sao hắn biết mình họ Nguyễn? Có thể quen mặt vì gặp nhau trong công ty hàng ngày. Tôi dò hỏi:

– Xin lỗi, ông cũng làm ở SGI Inc, phải không?

Người đàn ông cười:

– Bà không nhớ chúng ta mới gặp nhau hôm qua hay sao?
Lúc này tôi mới mở to mắt nhìn, Ah, đôi mắt “màu xanh đô la” và … hàm râu

…. Thì ra hôm nay viên cảnh sát mặc thường phục nên tôi không thể nào nhìn ra được người đã stop tôi sáng hôm qua. Tôi tỏ vẻ ân hận:

– À, thật đáng tiếc, chào ông …

Có tiếng người phục vụ gọi tôi lấy thức ăn, người đàn ông đứng lên đi theo:

– Để tôi giúp bà.

Người đàn ông đến quày giúp tôi lấy thức ăn và nhận luôn phần ăn của ông ta bưng về bàn. Chúng tôi cùng ngồi ăn trưa. Tôi vừa dùng đĩa salad của mình vừa lắng nghe. Nét mặt người đàn ông có vẻ bùi ngùi, ông ta nói thật chậm, giọng kể lể, câu chuyện của ông đưa tôi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác:

– … Ba tôi là một sĩ quan quân đội Hoa Kỳ, đã từng tham dự cuộc chiến tranh ở Việt Nam nhiều năm. Mẹ tôi nói Việt Nam ở xa lắm, bên kia bờ đại dương.

Ngày Ba tôi rời gia đình thì tôi mới năm tuổi, ông đi … và đi mãi không về. Mẹ tôi vật vã, oán hờn cái đất nước bên kia bờ đại dương đã nuốt trọn hình hài của ba tôi. Vì sau nhiều đợt kiếm tìm đều trở về trong thất vọng, thân xác ba tôi vẫn còn nằm lại đâu đó, trong một khu rừng già nhiệt đới hay đã tan tành dưới đạn bom vô tình năm xưa..
Từ đó, mẹ tôi ghét cay đắng những con người từ cái xứ sở đã cướp đi người bà yêu thương. Khi những đoàn người Việt Nam di dân sang đây ồ ạt, bà dạy tôi không được giao tiếp với những đứa bạn mang dòng họ Nguyễn. Theo sự tìm hiểu của bà, đó là dòng họ lớn nhất của
người Việt Nam.
Tôi không biết mẹ tôi đúng hay sai, nhưng tôi hiểu là tôi nên làm mẹ vui lòng. Cho đến một ngày … năm năm trước đây, mẹ tôi bị đau thận, cả hai quả thận của bà đều không còn hoạt động được bao lâu nữa.

Bà mỏi mòn chờ một trái thận “từ thiện” thích hợp để kéo dài đời sống.
Và … như một định mệnh, hay nói đúng ra là một sự đền bù được Thượng Đế sắp đặt, một phụ nữ bị tai nạn xe hơi qua đời, trong bằng lái xe có dấu hiệu sẵn lòng hiến dâng cả hai trái thận. Mẹ tôi may mắn được ghép một trái thận từ người phụ nữ nào đó, mang họ Nguyễn, cái họ khắc nghiệt mà bà căm ghét từ lâu. Chúng tôi không được phép biết tên vị ân nhân đó, chỉ biết đó là một bà họ Nguyễn …

Thưa bà … mẹ tôi nay sống khỏe mạnh phần đời còn lại với một trái thận mang họ Nguyễn, … như họ của bà đây.

Người đàn ông có đôi mắt xanh biếc ngưng một lát, ông ta nhìn tôi … và tiếp:

– …Sáng hôm qua tôi đã nhìn thấy trong bằng lái xe của bà dòng chữ màu đỏ ORGAN DONOR (Hiến Dâng Nội Tạng), bà Nguyễn … thật cám ơn bà. Xin thay mặt mẹ tôi, thật cám ơn những trái tim nhân ái đến từ bên kia bờ đại dương.

… Nước mắt ướt nhoè khuôn mặt khi tôi nghe lời cám ơn rất trân trọng của người đàn ông. Trong khi thân xác bao người như cha anh và đồng đội của ông đang còn nằm lại trên quê hương tôi. Mấy mươi năm qua rồi, tôi làm sao dám nhận ở anh lời cám ơn hôm nay. Nhưng qua câu chuyện của người đàn ông vừa kể, quả thận được hiến dâng của người phụ nữ họ Nguyễn nào đã cứu được mạng sống của mẹ anh, người đàn bà khác chủng tộc, không quen biết cũng là một hóa giải cho bao ưu phiền bấy lâu. Tôi nghe mà mừng.

Chia tay người đàn ông, tôi nhận được thêm ở ông lời cầu chúc:

– Chúa sẽ ban phước lành cho bà!

– Cám ơn ông!

Tôi chào ông trở về nơi làm việc. Giữa trưa, bầu trời xanh thẫm, vài cụm mây trắng lang thang trên cao, tia nắng mùa hè xuyên qua cành lá, rơi xuống sân bãi đậu xe. Gió đưa nhẹ cành cây làm bóng nắng lung linh nhảy múa. Tôi bước vào công ty, những bước chân như reo vui.

… Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui, chọn những bông hoa và những nụ cười …*

* Ca từ của Nhạc sĩ Trịnh Công Sơn

lundi 15 janvier 2024

150ème anniversaire du Diocèse de Sherbrooke- Messe 14-jan-2024

 Église Immaculée Conception à Sherbrooke








prière universelle













CHANSON THÈME DU 150ème ANNIVERSAIRE
du Diocèse de Sherbrooke




https://www.youtube.com/watch?v=Z-7cSWO18Sk

dimanche 14 janvier 2024

Rất nhiều người đang uống trà sai cách! Bí quyết uống trà dưỡng sinh

  Bí quyết uống trà dưỡng sinh

Rất nhiều người đang uống trà sai cách! 

Bình luận
Tô Quan Mễ 10:21, 20/07/23


Trà có một lịch sử rất lâu đời, đến ngày nay, nó cũng là một thức uống rất phổ biến, thậm chí có người mỗi ngày uống một cốc trà to. Tuy nhiên, nhiều người có thể đã uống trà sai cách, không đạt được hiệu quả dưỡng sinh.

Mỗi ngày đều uống một cốc trà lớn? Thói quen uống trà này đã sai

Người ta thường đi đến các cửa hàng đồ uống, mua những cốc cỡ lớn, có thể là trà xanh, trà ô long hay trà đen, ngoài nước trà còn có thêm đá viên bỏ vào những chiếc cốc có dung tích khoảng 700 ml. Một cốc trà mát lạnh uống rất thú vị, uống vào bụng thật quá đã, nhưng cách uống trà này chưa chắc đã tốt cho cơ thể.

Các nghiên cứu hiện đại đã phát hiện ra rằng trà có chứa chất chống oxy hóa như polyphenol và các chất chống oxy hóa khác, là chất dinh dưỡng giúp cơ thể chống viêm. Đông y cho rằng trà có thể giúp hạ hỏa tốt nhất, mà hỏa là nguyên nhân của mọi bệnh tật. Tuy nhiên, nếu bạn uống một tách trà lạnh lớn, nó không chỉ dễ làm tổn thương lá lách và dạ dày, mà còn làm bạn cảm thấy khát hơn, thậm chí có thể gây béo phì, mệt mỏi và các triệu chứng khác.

Người xưa uống trà để dưỡng sinh giữ gìn sức khỏe, và nhiệt độ của trà là một trong những điểm quan trọng nhất. Trong cuốn "Bản thảo cương mục" có đề cập đến trà, nói: "Uống trà ấm sẽ làm hạ hoả do hàn khí bốc lên. Uống trà nóng, trà sẽ mượn hoả khí mà thăng tán, đồng thời cũng có thể làm giải độc tố của rượu và thức ăn, đó là công dụng của trà vậy".

Nói cách khác, uống trà có thể cải thiện tình trạng viêm nhiễm trong cơ thể, nhưng uống trà ấm và trà nóng mới có hiệu quả.

Bản thân trà cũng được phân thành tính hàn và tính ấm, nhưng hầu hết đều là tính hàn. Bác sĩ Diệp Khải Dân, bác sĩ điều trị tại Phòng khám Y học cổ truyền Trung Quốc Minh Y, chỉ ra rằng uống trà thực sự có lợi ích cho sức khỏe, nhưng hiệu quả khác nhau tùy thuộc vào thể chất từng người. Những người trẻ tuổi tỳ vị khỏe mạnh, uống hơi nhiều trà cũng không có vấn đề gì. Tuy nhiên, những người thể chất hư hàn và yếu nhược, nên lựa chọn trà cẩn thận để uống, hoặc tuyệt đối không uống, nếu không sẽ dễ làm lạnh tỳ vị, tổn hại nguyên khí. Những người dạ dày kém, hay bị tiêu chảy và đau dạ dày cũng nên chú ý.

Một điểm quan trọng khác của việc uống trà là lượng uống. Trà phù hợp với việc uống nhâm nhi từng chén nhỏ. Đặc biệt là trà xanh, trà núi cao (trà ô long nướng (sao) nhẹ) và các loại trà có tính hàn khác, uống nhiều dễ gây tổn thương dạ dày. Hồng trà (trà đen) có tính ấm và ít gây hại cho dạ dày, nhưng "trà đen có tính ngưng tụ, nếu uống quá nhiều, sẽ cảm thấy nước tích tụ trong dạ dày, không thể hấp thụ và tiêu hóa được", bác sĩ Diệp Khải Dân nói.

Nếu có thể chọn mua loại trà tốt, tự mình pha để uống là tốt nhất. Bởi vì có một số thức uống từ trà có giá rẻ có thể được sử dụng từ trà rẻ tiền không rõ nguồn gốc.

茶多偏寒凉,若再加冰块,大量喝进体内,久了会影响健康。(Shutterstock)
Trà có tính hàn, nếu thêm đá, uống nhiều vào cơ thể, lâu dài sẽ ảnh hưởng đến sức khoẻ (Shutterstock)

Các loại trà khác nhau phù hợp với những người khác nhau

Trên thị trường có nhiều loại trà phổ biến như trà xanh, trà ô long, trà đen và các loại trà khác. Làm thế nào để lựa chọn?

Trà xanh: Không trải qua quá trình lên men, trà sau khi hái được làm khô trực tiếp, có tính hàn nhất, không thích hợp để người bình thường uống như một loại trà dưỡng sinh. Tuy nhiên, người có hỏa khí cao, tỳ vị khỏe mạnh có thể uống với lượng vừa phải.

Mùa hè nóng bức cũng rất thích hợp để uống trà xanh, có thể giúp giải nhiệt. Trà thường có tính lạnh nên mùa hè là mùa uống trà thích hợp nhất, còn mùa đông, ngược lại không được uống trà tùy tiện, đặc biệt là trà xanh.

Trà ô long: cũng được gọi là trà xanh, là một loại trà bán lên men, tùy theo mức độ sao nhiều hay sao ít có thể chia thành trà sống sao nhẹ (ví dụ: trà cao sơn), trà sống sao trung bình (ví dụ: trà ô long Đông Đỉnh), và trà sao kỹ (chẳng hạn như dòng Thiết quan âm).

Trà cao sơn vẫn giữ được hương vị tươi ngọt của lá trà, nhưng tính vẫn hàn lạnh, uống nhiều hại dạ dày; trà nửa sống nửa chín bởi vì thời gian sao lâu hơn nên có tính ấm hơn; Trà càng có tính ấm như trà ô long sao kỹ, bởi vì hoả khí nặng hơn nên thường không thích hợp với người sợ nhiệt, tính nóng, người dễ nổi nóng.

"Đối với những người không biết uống trà, trước hết nên uống trà ô long sao vừa". Bác sĩ Diệp Khải Dân chỉ ra rằng loại trà này thích hợp để uống quanh năm. “Nếu uống mà bụng không cảm thấy khó chịu thì sau đó có thể chuyển sang uống trà ô long sao nhẹ, trà xanh". Ngoài ra, những người muốn uống trà cao sơn nhưng sợ đau bụng có thể yêu cầu người bán sao thêm một lần nữa để thành trà nửa sống nửa chín rồi mới uống.

Trà ô long hay còn gọi là trà giảm béo có khả năng phân hủy chất béo và giảm tích tụ mỡ bụng. (Shutterstock)
Những người không biết loại trà nào phù hợp với họ có thể uống trà ô long sao vừa trước. (Shutterstock)

Hồng trà (trà đen): là trà lên men hoàn toàn, tính chất hơi ấm. Những người thân thể dễ bị khô nóng nên chú ý đến lượng trà đen mà họ uống.

Nói chung, trà không thích hợp để uống khi bụng đói, đặc biệt là trà xanh và trà ô long. Tuy nhiên người Anh thích uống trà, ngay khi thức dậy vào buổi sáng, họ sẽ uống một tách trà đen nóng, chính vì trà đen có tính ấm, ít gây hại cho dạ dày.

Vào thời tiết lạnh, cũng thích hợp để uống trà đen nóng, trà ô long sao vừa hoặc sao kỹ.

Tuyệt chiêu uống trà: Uống trà để lâu năm để dưỡng sinh

Về việc uống trà, có một bí quyết dưỡng sinh, đó là: mua trà mới làm xong về cất trữ trong nhiều năm, nó sẽ trở thành trà để lâu năm, có tác dụng dưỡng sinh tốt.

Nói chung, trà xanh, trà ô long và các loại trà khác chưa được lên men hoàn toàn có thể trở thành trà để lâu năm sau khi được bảo quản hơn 3 năm. Nhưng trà đen lên men hoàn toàn không thích hợp để làm trà để lâu năm.

Bác sĩ Diệp Khải Dân chỉ ra rằng trà vị hàn đắng càng để lâu thì tính chất càng ôn bình và có tác dụng của dược liệu. Người bình thường và người già muốn uống nhiều trà để dưỡng sinh nâng cao sức khỏe, tốt nhất nên uống trà để lâu năm, có thể thanh trừ hư hỏa, lại không quá đắng và không lạnh. Ông mô tả nó giống như rượu mới ủ thì rất cay nồng, làm hại cơ thể, trong khi rượu ủ càng để lâu thì càng ôn nhuận.

Bác sĩ Diệp Khải Dân chia sẻ: “Ông cố của tôi đã từng mua hàng chục cân trà, uống cho đến hơn 90 tuổi, và trà trở thành trà lâu năm”. Ông cười, khuyên mọi người cũng có thể mua thêm trà xanh, trà ô long loại ngon về dự trữ để uống dần, trở thành loại trà để lâu năm với nhiều tác dụng tốt đối với sức khỏe.


Theo Tô Quan Mễ - The Epoch Times

REF

Đức Nhã biên dịch

samedi 13 janvier 2024

Mỹ phát hiện “mỏ vàng trắng” lớn nhất thế giới trị giá 1,5 nghìn tỷ USD

Mỹ phát hiện “mỏ vàng trắng” lớn nhất thế giới trị giá 1,5 nghìn tỷ USD

Posted by GLN



Lithium métal alcalin

Nước Mỹ mới phát hiện ra một “mỏ vàng trắng” lớn nhất thế giới với trữ lượng ước tính từ 20 – 40 triệu tấn. Giá trị của “kho báu” này ước tính là 1,5 nghìn tỷ USD. Phát hiện này có thể gây ra tác động toàn cầu."Mỏ vàng trắng" mà nước Mỹ mới phát hiện ra chính là mỏ lithium ở hõm chảo McDermitt. Đây là một miệng núi lửa nằm ở biên giới của bang Nevada và Oregon. Miệng núi lửa này được hình thành cách đây khoảng 16 triệu năm trước.

Theo các chuyên gia, với ước tính từ 20 – 40 triệu tấn lithium, trữ lượng này được cho là lớn hơn đáng kể so với mỏ lithium được tìm thấy bên dưới một cánh đồng muối ở Bolivia, trước đó được coi là mỏ lithium có trữ lượng lớn nhất trên thế giới. Theo giá thị trường, mỏ lithium này có giá trị khoảng 1,5 nghìn tỷ USD.

Bà Anouk Borst, nhà địa chất học tại ĐH KU Leuven và Bảo tàng Trung Phi ở Tervuren (Bỉ), cho biết, mỏ lithium này có thể làm thay đổi phân phối lithium trên phạm vi toàn cầu về giá cả, an ninh cung ứng và thậm chí là cả địa chính trị. Mỹ sẽ có nguồn cung cấp lithium riêng và các ngành công nghiệp sẽ bớt lo lắng hơn về tình trạng thiếu nguồn cung.
Lithium được coi là thành phần quan trọng của pin Lithium. Loại pin này cung cấp năng lượng cho mọi thứ, từ điện thoại thông minh đến xe điện và các tấm pin mặt trời. Theo thông tin từ Cục Khảo sát Địa chất Mỹ (USGS), các quốc gia có trữ lượng lithium lớn nhất thế giới hiện nay bao gồm Bolivia, Argentina, Mỹ, Chile, Australia và Trung Quốc.

Theo kết quả phân tích mới tại chỗ cho thấy một lớp đá phiến sét khác thường cấu tạo từ khoáng vật illite, có chứa tới 1,3 – 2,4% lithium ở trong miệng núi lửa. Con số này cao gần gấp đôi lượng lithium có trong khoáng vật đất sét chứa lithium như magnesium smectite. Trên thực tế, loại khoáng vật này phổ biến hơn so với illite.
Các chuyên gia cho biết, thực tế một số điều kiện bất thường đã góp phần hình thành mỏ lithium mới. Miệng núi lửa được gọi là hõm chảo McDermitt đã xuất hiện cách đây 16,4 triệu năm khi có khoảng 1.000 km3 magma phun trào ra bên ngoài. Miệng núi lửa này có chứa đầy các vật liệu phun trảo từ magma, chẳng hạn như kali, natri, lithium, clo và boron. Những vật liệu này nhanh chóng nguội đi và tạo thành đá núi lửa có nhiều tinh thể mịn, bị phong hóa dẫn tới sự tích tụ của các hạt giàu lithium.

Sau đó, có một hồ nước được hình thành trong miệng núi lửa và nó tồn tại trong hàng trăm nghìn năm. Kể từ đó, vật chất núi lửa cũng bị phong hóa ở xung quanh và dẫn tới sự hình thành của lớp trầm tích đất sét tại đáy hồ. Đặc biệt, phân tích mới của các nhà nghiên cứu chỉ ra rằng, sau khi hồ nước này bị khô cạn, có một vụ phun trào khác xảy ra khiến trầm tích bị tiếp xúc với nước kiềm nóng, giàu lithium và kali.

Nhà địa chất học Thomas Benson tại Tập đoàn Lithium Americas, cho biết: "Nghiên cứu trước đây cho rằng illite có ở khắp mọi nơi tại độ sâu trong miệng núi lửa, và chúng được hình thành khi có nhiệt độ và áp suất cao".Tuy nhiên, theo nghiên cứu mới của Thomas Benson và các cộng sự, nước kiềm nóng tạo ra lớp illite dày khoảng 40 m tại trầm tích hồ. Theo đó, chất lỏng này dâng lên qua các vết nứt xuất hiện khi núi lửa hoạt động trở lạo và biến đổi smectite thành illite tại khu vực phía nam của miệng hố được gọi là Thacker Pass. Kết quả của quá trình này là lớp đá phiến sét có chứa tỷ lệ lithium cao.

Giáo sư về địa chất học Christopher Henry tại ĐH Nevada, cho biết vật liệu này được mô tả trông hơi giống đất sét của thợ gốm. Tuy nhiên, điểm khác biệt là nó có quá nhiều lithium ở trong đó.Nhà địa chất học Benson cho biết, công ty của ông dự kiến sẽ bắt đầu tiến hành khai thác mỏ lithium này vào năm 2026. Cụ thể, các chuyên gia sẽ tiến hành tách đất sét với nước và sau đó lấy hạt có chứa lithium từ khoáng vật lớn hơn bằng phương pháp ly tâm. Kế tiếp, đất sét sẽ được ngâm ở trong bể chứa axit sulfuric để tiến hành lọc lithium.

Ông Benson nhận định, đá phiến sét giàu lithium tại Thacker Pass thuộc loại độc đáo nhất trong số địa tầng trầm tích núi lửa. Do đó, việc khám phá ra mỏ lithium sau những vụ phun trào núi lửa nên tập trung vào các vùng hõm chảo, nơi có trầm tích hồ bị biến đổi về mặt thủy nhiệt.



jeudi 11 janvier 2024

Hiroshima và Nagasaki Nhật Bản .

Hiroshima và Nagasaki Nhật Bản .



☻️ Mỹ ném bom nguyên tử xuống Nhật bản

Ở trường học, chúng ta được dạy ngắn gọn trong Sách giáo khoa Lịch sử, phần Lịch sử thế giới cận đại, rằng: “Tháng 8 năm 1945, Mỹ ném 2 quả bom nguyên tử xuống 2 thành phố Hiroshima và Nagasaki Nhật Bản, buộc Nhật Hoàng phải tuyên bố đầu hàng vô điều kiện trước quân Mỹ”. Sách giáo khoa đã nói đúng một phần sự thật, nhưng không đề cập đến những sự thật khác trước, trong và sau khi Mỹ ném bom xuống Nhật Bản.

● Nguyên nhân phát triển bom nguyên tử.

Sự phát triển bom nguyên tử của nước Mỹ, mà trong đó có cả tác động của nhà bác học Einstein thông qua lá thư kêu gọi tổng thống Mỹ chế tạo bom nguyên tử, làm nhiều người có cảm giác thật khó lý giải, nhất là đối với những ai yêu mến Einstein. Thực ra, chuỗi sự kiện này nằm trong một cuộc chạy đua vũ khí hủy diệt giữa Mỹ và Đức, bởi vì thứ vũ khí này, nếu được tạo ra, sẽ trở thành phương tiện để xoay chuyển kết quả của toàn bộ cuộc Thế chiến thứ hai. Nếu Đức có bom nguyên tử trước Mỹ, đó sẽ là một thảm họa.

Sau khi có thông tin về việc các nhà khoa học Đức chạm tới ngưỡng cửa của lý thuyết tạo ra vũ khí hạt nhân, Einstein phải lật lại một số lý thuyết mình từng phủ định trước đó. Ông nhận ra sai lầm trong tính toán của mình và ngay lập tức hiểu ra sự nguy hiểm của vũ khí hạt nhân. Bức thư Einstein-Szilárd được viết bởi Leó Szilárd và ký tên bởi Albert Einstein sau đó đã được gửi cho Tổng thống Mỹ Franklin D. Roosevelt vào ngày 2 tháng 8 năm 1939. Nó cảnh báo về nguy cơ người Đức có thể phát triển bom nguyên tử và đề xuất rằng Hoa Kỳ nên khởi động chương trình hạt nhân của chính mình. Nó dẫn tới việc thành lập Dự án Manhattan phát triển quả bom nguyên tử đầu tiên.

● Nội tình trong việc thả bom nguyên tử.

Sau này, khi đã có bom nguyên tử trong tay, để đánh gục hẳn sức chiến đấu của phe phát xít, chấm dứt hoàn toàn trận chiến dai dẳng hao người tốn của giữa phát xít và phe đồng minh, Mỹ đã quyết định dùng đến phương án cuối cùng: đó là thả bom nguyên tử xuống 2 cơ sở tàng trữ vũ khí hàng đầu của Nhật Bản là Nagasaki và Hiroshima.
Tuy nhiên trong vài tháng trước khi ném hai quả bom nguyên tử kia, Mỹ đã rải hơn 63 triệu truyền đơn xuống 33 thành phố trên khắp nước Nhật, trong đó đưa ra cảnh báo về việc đánh bom dữ dội các thành phố chính của Nhật Bản:

" Hãy đọc thật kỹ vì nó có thể cứu lấy mạng sống của chính bạn, người thân hay bạn bè của bạn.
Trong vài ngày tới, một số hoặc tất cả những thành phố được liệt kê trong danh sách ở mặt sau truyền đơn này sẽ bị phá hủy bởi những quả bom của người Mỹ. Những thành phố này đang sở hữu các hãng xưởng, nhà máy lắp ráp chế tạo thiết bị quân sự.
Chúng tôi quyết tâm tiêu diệt tất cả những trang thiết bị mà các phe phái quân sự đang sử dụng để kết thúc cuộc chiến vô nghĩa này. Nhưng, không may, những quả bom không có mắt.
Vì vậy, theo các chính sách nhân đạo của Mỹ, Không quân Mỹ, chúng tôi không muốn làm tổn thương người vô tội, do đó chúng tôi cảnh báo và yêu cầu bạn hãy di tản khỏi những thành phố được liệt kê để cứu lấy mạng sống của chính bạn.
Người Mỹ không chiến đấu chống lại nhân dân Nhật Bản, mà chiến đấu chống lại các thế lực quân sự đang sử dụng nhân dân Nhật Bản. Nền hòa bình mà Mỹ mang lại sẽ giải thoát cho người dân như các bạn đang phải sống trong sự áp bức của quân đội Nhật và đồng thời cũng có ý nghĩa mang đến một Nhật Bản mới tốt đẹp hơn.
Các bạn có thể mang hòa bình trở lại bằng cách chọn ra những người lãnh đạo mới và giỏi, những người thật sự muốn kết thúc chiến tranh.
Chúng tôi không thể hứa rằng những thành phố này sẽ được an toàn, một số hoặc tất cả sẽ bị phá hủy. Do vậy, hãy chú ý đến cảnh báo này và sơ tán khỏi các thành phố này ngay lập tức!"

Với cảnh báo này, quân Nhật vẫn không đầu hàng. Tuy nhiên, người Nhật đã coi trọng những gì được viết trong truyền đơn, khá nhiều người Nhật đã rời khỏi các thành phố chính. Chính phủ Nhật lúc bấy giờ đã bắt giữ bất cứ ai lưu trữ các tờ truyền đơn này vì không muốn đầu hàng.
Khi chuẩn bị thả quả bom nguyên tử xuống Hiroshima, phía Mỹ đã quyết định không rải truyền đơn đặc biệt về quả bom này, và không uy hiếp bằng cách cho nổ một quả bom ở nơi hoang vắng. Họ đưa ra quyết định đó vì không biết liệu quả bom có thực sự nổ hay không, đồng thời muốn gây sốc cho phát xít Nhật, buộc Nhật phải đầu hàng.
Như vậy điều người Nhật biết trước khi bom nguyên tử rơi xuống Hiroshima là họ phải tránh xa thành phố, và Mỹ sẽ ném bom dữ dội trừ khi quân Nhật đầu hàng. Điều người Nhật không biết là họ có thể sẽ phải đối diện với một loại vũ khí có thể hủy diệt cả một thành phố.
Sau khi hội kiến với một số nước đồng minh, Mỹ đạt được đồng thuận để ném bom nguyên tử. Tổng thống Mỹ bấy giờ là Truman viết:
Vũ khí này được sử dụng chống lại Nhật Bản từ bây giờ cho tới ngày 10/8. Tôi đã nói với Bộ trưởng Chiến tranh Stimson rằng cần phải dùng nó sao cho các mục đích quân sự, lính bộ và thủy trở thành mục tiêu chứ không phải phụ nữ hay trẻ em.
Thậm chí nếu người Nhật có dã man, tàn nhẫn, cuồng tín, thì chúng ta, đất nước lãnh đạo thế giới cho sự thịnh vượng chung, không thể ném bom vào thủ đô cũ [Kyoto] hay thủ đô mới [Tokyo] của Nhật được. Ông ta và tôi đã đồng ý như vậy. Mục tiêu của quả bom là thuần túy vì mục đích quân sự.
Sau quả bom đầu tiên, Mỹ tiếp tục gửi truyền đơn và đồng thời phát radio từ Saipan (Mỹ đang nắm giữ) cứ mỗi 15 phút với nội dung tương tự như sau:
"Nước Mỹ yêu cầu các bạn ngay lập tức tuân thủ những gì chúng tôi nói trong truyền đơn này.
Chúng tôi đang sở hữu những quả bom kinh khủng nhất lịch sử loài người. Một trong số những quả bom mà chúng tôi đang nghiên cứu có sức công phá đến hơn 2.000 lần những gì mà một cái máy bay khổng lồ B-29 có thể mang lại.
Thực tế khủng khiếp này là một lý do để bạn suy nghĩ và chúng tôi bảo đảm rằng điều đó là tuyệt đối chính xác.
Chúng tôi chỉ mới bắt đầu sử dụng loại vũ khí này để chống lại quê hương các bạn. Nếu các bạn vẫn nghi ngờ, hãy xem lại những gì đã xảy ra ở Hiroshima khi chỉ có một quả bom nguyên tử rơi xuống thành phố đó.
Trước khi sử dụng bom này để tiêu diệt mọi nguồn lực của quân đội mà họ có được để kéo dài cuộc chiến tranh vô ích này, chúng tôi kêu gọi các bạn hãy yêu cầu Nhật Hoàng kết thúc chiến tranh. Tổng thống của chúng tôi đã soạn ra cho các bạn 13 quyền lợi bảo đảm cho một lần đầu hàng danh dự. Chúng tôi khuyến khích bạn chấp nhận những quyền lợi này và bắt đầu công việc xây dựng một nước Nhật mới, một Nhật Bản tốt hơn và yêu hòa bình.
Các bạn nên bắt đầu thực hiện những bước cần thiết để đình chiến. Nếu không, chúng tôi sẽ kiên quyết sử dụng bom này và tất cả các loại vũ khí vượt trội khác để phản ứng kịp thời và kết thúc chiến tranh"

Song song với việc này, Mỹ tiếp tục rải truyền đơn xuống các thành phố khác của Nhật Bản, cảnh báo họ về việc thả quả bom tiếp theo.
Sau khi quả bom nguyên tử được thả xuống Hiroshima và tạo ra thảm họa hạt nhân, các nhà vật lý Nhật Bản đã tới đó xem xét hiện trường. Khi quay về Tokyo, họ báo cáo rằng đây chính là một quả bom hạt nhân. Bấy giờ tướng Nhật Soemu Toyoda cho rằng với loại vũ khí mới này, phía Mỹ chỉ có thể nắm giữ thêm một hoặc hai quả nữa. Vì thế chính phủ Nhật quyết định tiếp tục ngoan cố, và cho rằng “sẽ có những vụ nổ [bom nguyên tử] khác nhưng chiến tranh vẫn tiếp diễn”. Thông tin này đến với quân Đồng minh, và hậu quả của nó là quả bom nguyên tử thứ hai xuống Nagasaki…

Tuy vậy, kể cả sau hai quả bom nguyên tử, phát xít Nhật cũng không chịu đầu hàng vô điều kiện. Nhật Bản vẫn còn vướng bận với 4 điều kiện đầu hàng của mình:
• Giữ nguyên quyền lực của Nhật hoàng;
• Quân Đồng minh không được chiếm đóng Nhật;
• Nhật sẽ tự giải giới;
• Nhật sẽ tự xét xử tội phạm chiến tranh.


Về phần mình, phía Mỹ chuẩn bị thêm 1 quả bom nguyên tử dự kiến sử dụng ngày 19/8, và dự kiến chuẩn bị thêm 3 quả cho tháng 9, 3 quả cho tháng 10. Tuy nhiên ngày 10/8, chứng kiến sức hủy diệt của hai quả bom, tổng thống Truman đã tìm cách trì hoãn, yêu cầu quân đội rằng trước khi mỗi quả bom nguyên tử tiếp theo được thả thì phải có sự đồng ý từ chính ông.

Thảm họa treo lơ lửng trên đầu nước Nhật chỉ kết thúc sau khi Nhật hoàng Hirohito tuyên bố đầu hàng tới nước Nhật. Ông viết:

"Mặc dù tất cả đã làm những gì tốt nhất trong khả năng – quân đội thủy bộ đã dũng cảm chiến đấu, công bộc của đất nước đã chăm chỉ và nhẫn nại, và sự cống hiến đối với hơn 100 triệu dân chúng; cục diện chiến tranh không thật sự có lợi cho nước Nhật, và xu thế của cả thế giới đã chống lại chúng ta. Hơn thế nữa, kẻ địch hiện đã nắm giữ một thứ vũ khí mới, khủng khiếp, có sức mạnh hủy diệt mạng sống vô tội và gây ra thiệt hại không thể đo lường. Nếu chúng ta tiếp tục đánh thì kết quả không chỉ là toàn bộ nước nhật bị sụp đổ và xóa sạch, mà cả nhân loại cũng sẽ bị hủy diệt.
Bởi vì thế, chúng ta sẽ cứu hàng triệu người như thế nào đây, chúng ta có thể đối diện với linh hồn của các bậc Thiên hoàng Nhật Bản hay không? Đó là nguyên nhân chúng tôi yêu cầu sự đồng thuận đối với việc đầu hàng".

● Không phải thực dân mà là kiến thiết.

Sau khi Nhật hoàng đầu hàng, Thống tướng MacArthur và Quân đội Mỹ đặt chân đến Nhật Bản, chuẩn bị cho công cuộc chiếm đóng nước Nhật của mình. Với tư cách là bên thua cuộc, chính phủ và nhân dân Nhật phải nằm dưới sự quản lý và những chính sách do Mỹ đưa ra. Một trong những việc đầu tiên mà tướng MacArthur làm là khẩn cấp xin chính phủ Mỹ viện trợ lương thực và tiền để kiến thiết nước Nhật trước thực trạng đổ nát của chiến tranh.

Với nỗ lực của MacArthur, chính phủ Mỹ tức tốc gửi đến nước Nhật 3,5 triệu tấn lương thực cùng hơn 2 tỷ USD. Tại trường học, trẻ em Nhật được ăn một bữa trưa miễn phí; lần đầu tiên trong lịch sử nước mình, phụ nữ được trao thêm nhiều quyền lợi hơn, trong đó có quyền bầu cử và ứng cử; tại các địa phương người dân được tạo điều kiện để tham gia sinh hoạt chính trị.
Ngày 3/2/1946, tướng MacArthur chỉ thị cho Tổng bộ Liên minh soạn thảo Hiến pháp Nhật Bản theo hướng dân chủ, chủ quyền đất nước thuộc về quốc dân chứ không phải Thiên hoàng. Thiên hoàng là biểu tượng cho sự đoàn kết và văn hóa Nhật, giống như Nữ hoàng Anh, nhưng không mang quyền lực chính trị thực tế. Thiên hoàng chỉ được tiến hành các hành vi liên quan đến việc nước theo quy định của bản Hiến pháp này và Thiên hoàng không có quyền lực liên quan tới chính phủ. Quốc hội Nhật là cơ quan chính trị có quyền lực cao nhất, thành viên quốc hội là những người được dân chúng chọn ra trong một cuộc bầu cử tự do.
Trước thực trạng nông dân không có đất canh tác, tháng 10/1946, Quốc hội thông qua “Luật cải cách ruộng đất”, tiến hành thu mua đất của của giới địa chủ và bán nợ lại cho nông dân không có đất.
Ngày 31/3/1947, Quốc hội ban hành “Luật Giáo dục”. Theo đó, mục tiêu hàng đầu của giáo dục là “Tôn trọng sự tôn nghiêm của cá nhân, bồi dưỡng cho mọi người có lòng nhiệt huyết vì chân lý và hòa bình”.
Đây cũng là lần đầu tiên Chính phủ bị mất quyền quản lý giáo dục và kiểm duyệt sách giáo khoa. Thay vào đó một “Ủy Ban Giáo Dục” do dân bầu ra đảm trách những việc ấy. Giáo viên dạy học sinh về tinh thần dân chủ chứ không phải tôn thờ Nhật Hoàng.

Năm 1951, Quân đội Mỹ tự khắc rút khỏi nước Nhật, trao trả lại nền độc lập cho Nhật Bản sau khi “sứ mệnh” kiến thiết nước Nhật của mình hoàn thành. Dưới sự giúp đỡ của Mỹ, Nhật Bản đã vươn mình trở thành cường quốc giàu mạnh đứng thứ 2 sau Mỹ trên thế giới.
Người Nhật gọi tướng MacArthur là vị Shogun Mỹ. Shogun nghĩa là Sứ Quân, là người đứng đầu một lãnh địa, vào thời Nhật còn bị nạn sứ quân chia cắt. Khi MacArthur rời Nhật, những người Nhật tiễn ông đã tự mình bộc phát ra lời ca ngợi: “Muôn năm!” (Theo hồi ký Kiichi Miyazawa – Thủ tướng Nhật nhiệm kỳ 1991-1993)

*Quang Minh tổng hợp và biên tập
Dựa trên bài viết của Việt Phố, Lê Trung Kiên, Lê Khánh Huy.
Ngô văn Thành chuyển tiếp.

* Phụ ghi : Quân đội Sô Viết đã tiến vào Mãn châu áp sát Nhật khả năng có thể xãy ra cả Mỹ và Liên sô sẽ giải giáp Nhật như ở Berlin hình thành hai nhà nước Nhật Tự do và Nhật CS. Hai quả bom nguyên tử khiến Nhật chỉ đầu hàng Mỹ mới có nước Nhật trong thế giới tự do ngày nay!

Bạch  Mai ST